Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
05
Đúng là mặt trời mọc đằng Tây.
Hôm nay là ngày tôi và Thời Cẩn hẹn gặp nhau một tuần một lần.
Cậu ta đến tìm tôi cũng không có gì lạ.
Có điều, cậu ta thường xuyên cho tôi leo cây, hơn nữa, bây giờ đã là mười một giờ đêm rồi.
Tôi châm một điếu thuốc, nói với người ở đầu dây bên kia: "Hôm nay tôi không rảnh gặp cậu ta, bảo cậu ta về đi."
Thư ký Vương im lặng một lát, rồi nói: "Tôi cũng đã nói với Thời tiên sinh như vậy, nhưng cậu ấy vẫn khăng khăng muốn đợi ngài xử lý xong công việc để gặp ngài."
"Cậu ấy hiện đang ở phòng họp ngay bên cạnh ngài."
Tôi nhíu mày, đang định nói gì đó, thì một khuôn mặt nhỏ nhắn sáp lại gần, rít một hơi thuốc từ điếu thuốc trên tay tôi.
Sau đó, cậu ta liền bị sặc.
Ho sặc sụa.
Tôi cúp máy.
"Chị, chị đừng hút thuốc nữa."
Khi tôi còn đang nghĩ Chu Tỉ đột nhiên thay đổi, muốn trở thành một đóa hoa giải ngữ, ân cần hỏi han, thì lại nghe cậu ta nói:
"Chị hút xì gà đi, trông ngầu hơn."
Tàn thuốc run run, rơi trên nền gạch đá cẩm thạch.
Tôi nói: "Cậu về trước đi, tôi xử lý chút việc."
Chu Tỉ không hỏi nhiều, vỗ m.ô.n.g rời đi.
Thời Cẩn được dẫn vào.
Vẫn là bộ quần jean áo sơ mi trắng đó.
Tôi nhìn có hơi chán rồi.
Cậu ta đứng trước mặt tôi, giọng điệu mang theo chất vấn: "Thôi Vân Đàn, tôi bị đuổi việc rồi."
Cậu ta dường như cho rằng, chính tôi đã bảo quản lý cửa hàng đuổi việc cậu ta.
Dù sao thì quán cà phê đó cũng là của tôi.
Cậu ta nhận mức lương thực tập năm mươi nghìn một tháng, làm thêm ở đó.
Tôi nhướng mày: "Cho nên?"
Sắc mặt Thời Cẩn có chút khó coi.
Cậu ta vẫn đứng thẳng tắp, bàn tay buông thõng bên hông siết chặt thành nắm đấm, giọng điệu trở nên gay gắt.
"Có phải trong tiệm có người nói gì với cô không?"
"Hà Nguyệt Nguyệt chỉ là sư muội của tôi, tôi cũng chỉ đang làm những việc mà một nhân viên nên làm, cô không thể tùy tiện sa thải tôi!"
"Những người có tiền các người luôn cao cao tại thượng như vậy—"
Tôi ngắt lời cậu ta: "Vậy tôi sẽ bảo quán cà phê nhận lại cậu."
Thời Cẩn im bặt.
Cậu ta không ngờ tôi lại dễ nói chuyện như vậy.
"Vậy... vậy thì tốt..."
Tôi cười cười, nói tiếp: "Giống như những thực tập sinh khác, một tháng ba nghìn, cậu có đồng ý không?"
Thời Cẩn trừng lớn mắt nhìn tôi, như thể bị sỉ nhục.
Cậu ta im lặng vài giây.
"Thôi Vân Đàn, đừng làm ầm ĩ nữa."
"Tôi đã nói với cô rồi, tôi và Hà Nguyệt Nguyệt không phải là quan hệ yêu đương!"
Trong ánh mắt cậu ta hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn.
Tôi đánh giá cậu, đột nhiên cảm thấy có chút thô ráp, ảm đạm.
Da cậu không mịn màng như Chu Tỉ, mắt không sáng bằng Chu Tỉ, môi không hồng bằng Chu Tỉ, sống mũi không cao bằng Chu Tỉ, chân không dài bằng Chu Tỉ, cơ bụng cũng không cứng bằng Chu Tỉ... kỹ thuật cũng rất tệ.
Nhưng Chu Tỉ cũng chẳng khá hơn là bao.
Ít nhất thì cậu ấy còn chịu khó học hỏi.
"Hà Nguyệt Nguyệt?"
Cái tên này nghe cũng dễ thương đấy chứ.
Tôi tùy tiện đọc lên, không ngờ Thời Cẩn lại như lâm đại địch.
"Cô có gì thì cứ nhằm vào tôi! Cô ấy không biết gì cả!"
Tôi đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Tôi cố ý hỏi: "Cậu nghĩ tôi sẽ làm gì cô ta?"
Đột nhiên, ánh mắt Thời Cẩn nhìn về một hướng.
Vẻ mặt cậu ta đờ đẫn, đôi mắt trống rỗng, đến cả lời tôi nói cũng không để ý nữa.
Tôi theo ánh mắt của cậu ta nhìn theo.
Trên ghế sofa Bảo Lợi Phong.
Một chiếc quần ck lén lút nằm ở đó, ngoan ngoãn nghe hết cuộc đối thoại của tôi và Thời Cẩn.
6
Ai cũng biết, người ta khi cạn lời thường sẽ cười.
Thời Cẩn cuối cùng cũng quay đầu nhìn tôi.
Rồi, cậu ta thấy nụ cười trên mặt tôi.
Người vừa nãy còn tránh tôi như tránh tà, bỗng chốc đã đứng ngay trước mặt tôi.
"Thôi Vân Đàn, cô đói khát đến thế sao?"
"Chỉ vì tôi một tháng không tìm cô, cô liền đi tìm loại đàn ông đó?"
Tôi muốn nói, Chu Tỉ không phải loại đàn ông đó.
Nhưng tôi không thể nói ra.
Cậu chính là loại đàn ông đó.
Thời Cẩn, hotboy thanh bần không sợ cường quyền, vậy mà đột nhiên đỏ hoe mắt.
"Cô biết loại đàn ông đó dơ bẩn đến mức nào không!"
Thời Cẩn lớn tiếng.
Cậu ta nắm lấy cổ tay tôi, lần đầu tiên mất bình tĩnh như vậy.
Dường như sợ tôi thật sự bị lây bệnh gì đó.
Chiếc ly thủy tinh trên bàn rơi xuống đất vỡ tan.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, thư ký Vương nói: "Thôi tổng, có cần tôi vào không?"
Thời Cẩn vẫn còn lải nhải không ngừng.
"Thôi Vân Đàn, cô không cần phải hạ thấp bản thân chỉ để khiến tôi ghen tuông..."
Tôi lớn tiếng nói: "Vào đi."
Thư ký Vương dẫn theo hai vệ sĩ cao mét chín bước vào.
Vệ sĩ trực tiếp tách Thời Cẩn ra khỏi tôi.
Họ đứng hai bên Thời Cẩn, sẵn sàng ngăn cậu ta làm tổn thương tôi.
Thời Cẩn nhìn tôi với vẻ không thể tin được.
Tôi nhìn Thời Cẩn với nụ cười như có như không.
"Ai cho phép cậu có thái độ đó với tôi?"
Có lẽ tôi làm kim chủ đã quá khoan dung rồi.
Khiến cậu ta không phân rõ được quan hệ giữa chúng tôi.
Sắc mặt Thời Cẩn đột nhiên trở nên trắng bệch.
Cậu ta không ngờ tôi lại nói chuyện với cậu ta như vậy.
Cậu ta mím môi nói: "Chúng ta bình đẳng mà..."
Những lời này tôi nghe còn không muốn nghe.
"Bình đẳng vậy sao không thấy cậu đưa tôi ba mươi vạn một tháng?"
Thời Cẩn á khẩu không trả lời được.
Tôi nhướng mày: "Nhận tiền thì phải làm việc cho tốt, cậu đã không làm được."
Cậu ta dường như chưa từng nghe tôi nói chuyện thẳng thắn như vậy, nhất thời kinh ngạc trợn tròn mắt.
Tôi lười để ý đến cậu ta, đứng dậy rời đi.
Thời Cẩn muốn đi theo, bị vệ sĩ chặn lại phía sau.
Tôi đi rất nhanh.
Phía sau tôi, thư ký Vương lấy lại từ chỗ Thời Cẩn tấm thẻ thang máy chuyên dụng của tôi, còn nói:
"Thưa Thời tiên sinh, lần sau xin hãy hẹn trước nếu muốn gặp tổng giám đốc Thôi."