Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
7
Tôi không mua nhà cho Chu Tỉ.
Vì cậu ta cứ lì lợm ở lì trong biệt thự của tôi không chịu đi.
Hai tháng sau.
Tôi nằm vật ra như một con ch.ó chết.
Chu Tỉ châm xì gà cho tôi.
Tôi nói: "Tôi đưa cậu vào giới giải trí nhé."
Nhưng Chu Tỉ lại khác thường, không hề tỏ ra vui mừng.
Cậu ta hôn lên môi tôi một cái, tôi theo bản năng rùng mình.
"Cảm ơn chị."
"Nhưng, không vội mà chị, em vẫn muốn ở bên chị thêm vài ngày."
Tôi thì sốt ruột lắm rồi.
Chị đây sắp lên thiên đường đến nơi rồi.
Rõ ràng hai tháng trước, cậu ta còn nóng lòng muốn đi cơ mà.
Hôm đó, tôi đưa cho cậu ta một cái thẻ, định kỳ chuyển vào ba trăm ngàn tệ.
Không ngờ Chu Tỉ lại từ chối.
"Chị, em không cần tiền của chị, em muốn chị đưa em đi đóng phim."
Thằng nhóc này.
Còn biết cho cần câu hơn cho cá nữa đấy.
Số cậu ta đúng là tốt thật, vớ được tôi.
Giới giải trí nước sâu lắm.
Mấy thứ như quyền quý công nghệ, trọc phú, đại gia bất động sản các kiểu, chẳng ăn thua gì đâu.
Nhưng Thôi gia sớm đã nhúng tay vào lĩnh vực này, dưới trướng có một công ty giải trí, là một trong ba ông lớn của giới.
Lúc đó tôi đáp lại cậu ta một câu: "Xem biểu hiện của cậu."
Bây giờ tôi rất hối hận.
Điếu xì gà cầm không chắc, rơi xuống thảm.
Tôi cúi xuống nhặt, chăn trên người trượt xuống.
Ngay sau đó, một bàn tay thay thế chiếc chăn sưởi ấm cho tôi.
"Chị..."
Ánh mắt Chu Tỉ sâu thẳm, lại hôn lên.
Tôi ngăn động tác của cậu ta.
Cậu ta bĩu môi, nghi hoặc nhìn tôi.
Tôi gượng gạo cười hai tiếng, cố gắng chuyển chủ đề: "Cậu không có việc gì khác phải làm sao?"
Đã hai tháng trời cậu ta bám lấy tôi ở đây.
Không ở phòng gym thì ở phòng chiếu phim học tập.
Tôi định hỏi cậu ta, không cần đến trường sao.
Nghĩ lại, cậu ta vốn không phải người thích đọc sách.
Cố gắng mấy giây, cuối cùng tôi cũng tìm được lý do.
"Mặt của cậu, không cần đi bảo dưỡng định kỳ sao?"
Chu Tỉ xoa xoa mặt mình: "Chị, đều là thật đó, cho chị sờ này!"
Nói rồi, cậu ta nắm tay tôi đặt lên sống mũi cao của cậu ta, rồi đến cái miệng nhỏ nhắn, rồi đến cơ ngực, cơ bụng...
Tôi giật mạnh tay về.
"Tôi hiểu rồi, mọi thứ đều là thật, đều là thật."
Tôi coi như đã hiểu rõ.
Hóa ra cậu ta đã nếm được mùi vị ngon ngọt.
Xem ra việc tiến quân vào giới giải trí không còn gấp gáp nữa rồi.
Mà là gấp gáp tiến quân vào tôi.
Không được.
Gần đây ánh mắt thư ký Vương nhìn tôi đã không còn đúng đắn.
Trên má trái cô ấy viết "từ đây quân vương", má phải viết "bãi triều sớm".
Tôi vỗ vỗ bắp tay của Chu Tỉ, nói: "Tối nay tôi sẽ dẫn cậu đi gặp vài đạo diễn."
Đêm đó.
Tôi giới thiệu Chu Tỉ cho một đạo diễn phim thần tượng.
Đạo diễn Trương rất nể mặt: "Em trai của tổng giám đốc Thôi, tôi nhất định phải chiếu cố rồi."
"Năm nay học năm mấy rồi?"
Chu Tỉ nói: "Năm hai."
Năm hai?
Tôi giật mình: "Nhỏ vậy sao?"
Chu Tỉ lén lút nháy mắt với tôi: "Không nhỏ đâu."
Tôi: "..."
Dẻo miệng quá rồi đó.
Tôi không vạch trần việc cậu ta tự dát vàng cho mình.
Chu Tỉ diễn thử một đoạn ngay tại chỗ.
Vai diễn đạo diễn Trương cho cậu ta là nam thứ ba.
Đoạn thử là cảnh sau khi rung động trước nữ chính, cậu ta nhốt cô ấy trong khách sạn để tỏ tình.
Nữ chính từ chối và tát cậu ta một cái.
Yêu cầu phải diễn ra được sự rung động và khí chất tổng tài bá đạo.
Kịch bản còn chưa hoàn thiện, lời thoại cứ để Chu Tỉ tự do phát huy trước.
Tôi đích thân ra trận giúp vui, thay thế nữ chính vắng mặt.
Tôi ngồi trên ghế sofa.
Chu Tỉ quỳ dưới chân tôi.
Đạo diễn hô "Action".
Vẻ nịnh nọt ngoan ngoãn của Chu Tỉ lập tức biến mất.
Đôi mắt đào hoa của cậu ta chăm chú nhìn tôi.
Yết hầu cậu ta khẽ động, ngón tay thon dài luồn qua tóc tôi, xoay mặt tôi đối diện cậu ta.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt cậu ta trầm xuống, khóe môi nở một nụ cười không tới đáy mắt.
"Chị nhất định phải thích cái gã họ Thời đó sao?"
"Tôi không được sao?"
Tôi không cần thoại, chỉ việc đóng vai một khúc gỗ.
Nhưng Chu Tỉ dường như đã nghe thấy tôi nói "Không được".
Hàm dưới cậu ta căng chặt, cười lạnh một tiếng, tiến sát lại.
"Thôi Vân Đàn, tôi hầu hạ chị còn tốt hơn hắn, không phải sao?"
"Chị à, nếu chị còn gặp hắn, tôi sẽ nhốt chị lại."
Cậu ta nâng mặt tôi, ánh mắt tràn ngập ghen tuông không thể kìm nén.
8
Đạo diễn Trương nói Chu Tỉ diễn dở tệ.
Diễn quá lố rồi.
Không giống tổng tài bá đạo, mà như tiểu tam.
Nhưng mà cậu ta đẹp trai quá mức, nên thôi vậy.
Một ngày trước khi vào đoàn.
Cậu ta bị tôi khóa ngoài cửa.
"Chị, em muốn báo đáp chị."
"Cảm ơn chị đã cho em cơ hội này, để em tiến vào giới giải trí."
Tôi nói: "Nếu cậu thật sự muốn báo đáp tôi, thì tối nay hãy để tôi yên tĩnh."
Chu Tỉ không buông tha mà làm nũng: "Nhưng ngày mai em phải đi rồi, phải đi nơi khác quay phim ba tháng, sẽ không gặp được chị."
Cậu ta c.h.ế.t dí không chịu đi.
Tôi giả vờ không nghe thấy.
Ngoài cửa cuối cùng cũng không còn tiếng động.
Ba tiếng sau.
Tôi mở cửa.
Chu Tỉ ôm gối dựa vào cửa ngủ, suýt chút nữa thì ngã nhào.
Cậu ta lập tức tỉnh táo, thừa lúc tôi không để ý liền chui vào.
Nhanh như chớp.
Cậu ta đã nằm trên giường tôi.
"Chị, em sẽ không làm gì đâu, chỉ ôm chị ngủ thôi."
Thôi được.
Tôi không nghĩ cậu ta sẽ giữ lời, nhưng cậu ta lại ngoan ngoãn đến lạ.
Sáng sớm hôm sau, tài xế đưa Chu Tỉ ra sân bay.
Trước khi đi, cậu ta lôi váy ngủ của tôi ra.
Ngay khi tôi nghĩ cậu ta định làm gì đó, tôi thấy cậu ta nhét váy ngủ của tôi vào vali của mình.
Tôi mơ màng liếc cậu ta một cái.
Chu Tỉ đặt lên trán tôi một nụ hôn.
"Chị, nhớ đến thăm em."
Tôi không đáp lời, trùm chăn ngủ tiếp.
Một tháng sau.
Tôi nhận được quà của Chu Tỉ.
Tháng này, đương nhiên tôi chưa từng đến thăm cậu ta lần nào.
Điện thoại thì có nghe vài cuộc.
Nhưng dạo này tôi hơi bận, chưa được một phút đã cúp máy.
Quà là một con gấu nhỏ.
Màu sắc lòe loẹt.
Vừa trẻ con vừa rẻ tiền.
Lại còn hơi xấu.
Đây là lần đầu tiên tôi nhận được quà của tình nhân.
Thời Cẩn đương nhiên chưa từng tặng tôi.
Hôm Valentine, tôi đã từng nhắc đến.
Trong nhà hàng sang trọng.
Tôi tặng Thời Cẩn một chiếc đồng hồ triệu đô, rồi hỏi cậu ta: "Anh có gì tặng em không?"
Thời Cẩn nói: "Em còn cần anh tặng gì sao?"
"Em có thiếu gì đâu."
Lúc nói câu này, tâm trạng cậu ta không tốt lắm.
Thư ký Vương nói, dạo trước, bố Thời Cẩn lại đánh mẹ cậu ta, mẹ cậu ta đến trường tìm cậu ta đòi tiền.
Tôi thông cảm nên không so đo thái độ của cậu ta.
Hai mắt gấu nhìn tôi chằm chằm.
Giống hệt Chu Tỉ.
Kéo tôi ra khỏi những hồi ức.
Con gấu này trông hơi quen mắt, nhưng tôi nhìn mãi không nhớ ra là nhãn hiệu gì.
Khi nó nhìn tôi, tôi cảm thấy có chút áy náy.
Áy náy vì đã không đến thăm đoàn làm phim.
Ngay lúc tôi đang phân vân có nên đến đó một chuyến không, thì tôi nhận được điện thoại của Thời Cẩn.
Thật là lạ.
So với Chu Tỉ gọi ba cuộc một ngày, Thời Cẩn rất ít khi chủ động liên lạc với tôi.
Tôi nhấc máy.
Tôi không mở lời.
Đầu dây bên kia cũng im lặng rất lâu.
Có lẽ nhận ra tôi sẽ không nói gì, Thời Cẩn lên tiếng.
"Anh đã nhận được lời xin lỗi của em rồi."
"Chúng ta làm lành nhé."
Tôi không hiểu.
Liếc nhìn tờ lịch trên bàn, tôi chợt hiểu ra.
Hôm nay là sinh nhật của Thời Cẩn, rất nhiều nhãn hiệu xa xỉ sẽ gửi quà đến cho cậu ta.
Đương nhiên là do tôi sắp xếp.
"Nhà hàng lần trước, anh rất thích, tối nay chúng ta có thể ăn ở đó."
Thời Cẩn dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Anh còn có mấy sư huynh sư tỷ ở phòng thí nghiệm, họ cũng sẽ đến cùng..."
Tôi ngắt lời cậu ta: "Tôi quên bảo thư ký Vương hủy rồi."
"Cái gì?"
Tôi nói: "Mấy món quà kia, coi như phí chia tay đi."
Lần trước gặp Thời Cẩn, đầu óc tôi còn hỗn loạn, quên nói rõ với cậu ta.
Tôi không có thời gian chơi trò chia tay rồi làm lành với cậu ta.
Tôi ở bên cậu ta cũng chẳng vui vẻ gì.
Thật là lỗ vốn.
Nhưng tôi là kim chủ có phong độ, đã cho thì sẽ không đòi lại.
Ăn một quả nhớ đời.
Chuyện này dạy tôi, sau này nuôi tiểu bạch kiểm đừng hào phóng quá.
Hào phóng quá, làm người ta bay cả lên.
Thời Cẩn dường như không thể chấp nhận lời tôi nói.
"Thôi Vân Đàn, có phải em vẫn còn đang ghen không?"
"Hay là thằng kia giở trò, tôi nói cho em biết, hắn ta chỉ nhắm vào tiền của em thôi..."
Tôi nhớ ra rồi.
Mảnh vải của con gấu nhỏ.
Là bộ đồ ngủ phiên bản giới hạn mà Chu Tỉ thích nhất.
Cậu ấy làm thành gấu nhỏ?
Tôi cầm con gấu lên, xem xét kỹ càng.
Đường may xiêu vẹo, nút thắt không giấu kỹ.
Chẳng lẽ thật sự là Chu Tỉ tự khâu?
Có chút thú vị.
Thời Cẩn còn nói gì đó, tôi không nghe.
Tôi tùy ý cúp điện thoại, lại phân phó thư ký Vương chuẩn bị đi thăm đoàn.
Máy bay riêng hạ cánh.
Xe thương vụ một đường đưa tôi đến đoàn làm phim.
Đến thật đúng lúc.
Chu Tỉ đang quay cảnh đối diễn với nữ chính.
Ánh mắt cậu ta tràn đầy thâm tình, diễn rất tốt.
Nữ chính hình như cũng là do ai đó nhét vào, không phải diễn viên chuyên nghiệp.
Cô ta nhìn khuôn mặt Chu Tỉ mà vấp ba lần, mặt đỏ bừng, không dám nhìn cậu ta.
Chu Tỉ rất hòa nhã, bảo cô ta cứ từ từ, đừng vội.
Nhân viên công tác đứng cạnh tôi nhỏ giọng kinh ngạc: "Trúng rồi! Trúng rồi!"
Chu Tỉ vừa quay đầu lại, liền thấy tôi.