Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
9
Công bằng mà nói.
Thực ra Chu Tỉ diễn xuất khá tốt.
Lần thử vai trước, không biết là cậu ta giấu dốt, hay là gì.
Một vai bá tổng phản diện được cậu ta diễn xuất sống động như thật.
Giống như cậu ta đóng vai tình nhân nhỏ của tôi vậy.
Thực dụng, ngoan ngoãn, ánh mắt nhìn tôi lại mang theo chút yêu mến mong manh.
Hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng của tôi.
Chu Tỉ kéo tôi vào xe bảo mẫu của cậu ta.
Tôi rất nhanh đã thở không ra hơi.
Khi cậu ta vội vàng cởi quần áo, tôi đạp cho cậu ta một cước.
“Chị, chị muốn dùng chân à?”
Tôi cạn lời.
Đôi khi quá hiểu chuyện cũng không phải chuyện tốt.
Thiếu đi chút cảm giác xấu hổ.
Chu Tỉ dường như thấy tôi không hứng thú, ỉu xìu mặc lại quần áo.
"Sao giờ chị mới đến thăm em?" Cậu ta oán trách.
Ba phần oán trách, ba phần làm nũng, bốn phần diễn kịch.
"Chị đến khi nào vậy?"
Tôi nói: "Ngay lúc cậu nói với nữ chính câu, chẳng lẽ em không thấy là anh yêu em sao."
Chu Tỉ hoảng hốt.
"Vậy chẳng phải chị thấy em ôm cô ấy rồi sao!"
"Chị, đừng giận, đều là diễn thôi!"
"Cảnh hôn em đều dùng người đóng thế! Chị Vương sắp xếp cả rồi!"
Tôi sờ mặt cậu ta, lười biếng hỏi: "Hôm nay còn cảnh quay nào không?"
Chu Tỉ vội lắc đầu: "Thấy chị đến, em bảo đạo diễn dời lịch của em sang hôm khác rồi."
Chưa thành ngôi sao lớn mà đã học thói ngôi sao rồi.
Tôi hình như đã thấy trước tương lai nửa vời của cậu ta, nhưng tin xấu thì đầy trời.
Chu Tỉ dò hỏi: "Vậy hôm nay, em dẫn chị đi dạo nhé?"
Cậu ta vừa xoa chân cho tôi, vừa ân cần hỏi han.
"Chị, có mệt không? Hay là mình đi xem phim trước nhé?"
Thế là, tôi và Chu Tỉ giống như một cặp tình nhân bình thường đi xem phim.
Thư ký Vương bao trọn cả rạp.
Rồi lại đi dạo phố.
Đám vệ sĩ đi theo cách đó cả trăm mét.
Sau đó đi đánh golf.
Cuối cùng trở về phòng suite, Chu Tỉ giúp tôi tẩy trang, tắm rửa.
Thật ra cũng chẳng có gì để tẩy, chỉ bôi chút kem chống nắng.
Cậu ta cũng đâu dám chê tôi xấu.
Dù sao cậu ta cũng cầm tiền của tôi rồi.
Đây chính là điểm mà bao nuôi hơn hẳn yêu đương.
Tôi có thể hoàn toàn là chính mình, có thể trút giận lên người cậu ta, có thể không cần để ý đến cảm xúc của cậu ta.
Chu Tỉ ôm tôi từ phía sau.
"Chị, em muốn..."
Tôi nhắm mắt: "Cậu không muốn."
Chu Tỉ cọ cọ vào cổ tôi làm nũng.
"Xin chị đó, chị à."
"Đã cả tháng rồi, em sắp nổ tung đến nơi rồi."
Tôi bị làm phiền đến phát bực.
Lúc sắp ngất đi, tôi đột nhiên tỉnh lại.
Sao có hơi giống đang yêu đương vậy?
Không thể như vậy được!
Hôm nào thử dùng búi sắt xem sao.
10
Bộ phim thần tượng cổ trang "Bát Sinh Bát Thế Yêu Em" mà Chu Tỉ đóng đã lên sóng.
Kịch thất bại rồi.
Chu Tỉ nổi tiếng rồi.
Thật sự ngoài dự đoán của tôi.
Chu Tỉ bỗng chốc bận rộn, thông cáo ngập đầu, còn phải lên show giải trí.
Đối diện với khuôn mặt d.a.o kéo kia, fan hâm mộ nói, đây gọi là hệ đậm nét.
Chu Tỉ có khuôn mặt phóng đãng, nhưng ăn mặc lại rất cấm dục.
Áo sơ mi cài kín đến nút trên cùng.
Áo hoodie kéo khóa lên tận cổ.
Đây là hướng đi mà đội ngũ chuyên nghiệp xây dựng cho cậu ta.
Hình tượng công tử nhà giàu xông pha giới giải trí.
Đến giờ vẫn chưa có bạn tiểu học, bạn cấp hai, hay đồng nghiệp nào cùng xưởng đứng ra bóc phốt cậu ta.
Tôi gọi điện cho thư ký Vương, bảo cô ấy chuẩn bị sẵn sàng để dìm hàng Chu Tỉ.
Lúc tan làm, tôi vô tình gặp Thời Cẩn.
Tôi đánh giá cậu ta hai lượt.
Xem ra không phải vô tình.
Thời Cẩn trông rất mệt mỏi.
Ánh mắt cậu ta hôm nay đặc biệt dịu dàng.
"Thôi Vân Đàn, không hiểu vì sao, mấy tháng nay, anh luôn nghĩ đến em."
Nói xong, tai cậu ta hơi đỏ lên.
Tôi biết vì sao.
Tôi nhớ lại những tài liệu đã nhận trước đó.
Hà Nguyệt Nguyệt là sư muội trực hệ của Thời Cẩn.
Lúc nghe thư ký Vương báo cáo, tôi còn thấy khó hiểu.
Đâu phải thời xưa bái sư học nghệ, sao lại có kiểu sư muội "chính tông" này?
Tôi học xong ở nước ngoài mới về, không quen kiểu môi trường học thuật đầy rẫy chuyện đời, bè phái này.
Sinh viên trong phòng thí nghiệm của Thời Cẩn bị bóc lột khá nặng.
Hà Nguyệt Nguyệt cũng ở trong đó, cô ta thường xuyên nhờ Thời Cẩn giúp đỡ.
Qua lại nhiều lần, hai người dần quen nhau.
Nhưng không hề mập mờ.
Mãi đến Valentine năm ngoái, Hà Nguyệt Nguyệt đột nhiên nảy sinh hứng thú với Thời Cẩn.
Cô ta không trực tiếp dùng tiền đè như tôi, cũng không thích tỏ tình thẳng thắn như em gái tôi, Thôi Thanh Hoan.
Hà Nguyệt Nguyệt rất có kỹ năng theo đuổi.
Thư ký Vương nói, cô ta còn bỏ tiền đi học lớp kỹ năng "cưa crush" gì đó.
Tôi bảo thư ký Vương đăng ký cho Thôi Thanh Hoan một khóa.
Em ấy là người theo chủ nghĩa "tình yêu thuần khiết", nhưng chưa từng thành công, chắc chắn rất cần.
Tôi không biết vì sao Hà Nguyệt Nguyệt đột nhiên lại để ý đến Thời Cẩn.
Cho đến khi, tôi thấy chiếc Rolex Daytona mặt băng xanh trên tay Thời Cẩn.
Chính là chiếc tôi tặng vào Valentine năm ngoái.
Hà Nguyệt Nguyệt câu được rồi.
Thời Cẩn đã tiêu không ít tiền vào cô ta.
Tiền của tôi.
Nghe đến đây, tôi tức đến bật cười.
Nhưng từ khi tôi và Thời Cẩn chia tay, các nhãn hàng lớn cũng không còn gửi đồ đúng mùa cho cậu ta nữa.
Phần lớn số tiền cậu ta moi từ chỗ tôi đều dùng để trả nợ cho gia đình.
Còn không ít quần áo hàng hiệu xa xỉ, cậu ta đã sớm đem cho người khác.
Cho bạn cùng phòng, bạn học, sư huynh sư tỷ đồng môn, đặc biệt là Hà Nguyệt Nguyệt.
Khi còn ở bên tôi, cậu ta quen nhận những thứ này, nhưng lại khinh thường, cho rằng đó là cạm bẫy của chủ nghĩa tiêu dùng, sản phẩm của chủ nghĩa tư bản, không có giá trị tồn tại.
Đồ tôi cho đi, cậu ta xử lý thế nào, tôi không quan tâm.
Nhưng biết chuyện rồi, vẫn khiến tôi cạn lời vài giây.
Giờ phút này, Thời Cẩn đứng trước mặt tôi.
Da cậu ta có vẻ thô ráp hơn, màu da cũng xỉn hơn, lông mày cũng không còn tinh tế.
Trên người nồng nặc mùi công việc.
Mùi của trâu ngựa.
Tôi lúc trước, rốt cuộc là vì sao lại thích Thời Cẩn nhỉ?
Tôi cố gắng nhớ lại.
Khi đó, tôi và anh trai tranh đấu đến sứt đầu mẻ trán.
Ba tôi ủng hộ anh cả.
Mẹ tôi thì giữ thái độ trung lập.
Chỉ có Thôi Thanh Hoan ủng hộ tôi.
Nhưng sự ủng hộ của em ấy chẳng có tác dụng gì.
Tôi vì tranh dự án mà làm việc đến xuất huyết dạ dày, ngồi xổm bên đường thì gặp Thời Cẩn đang đi giao đồ ăn.
Cậu ta không chút do dự, bỏ dở công việc, đưa tôi đến bệnh viện gần đó.
Tựa vào lưng cậu ta, tôi ngửi thấy mùi thơm của cháo trứng bắc thảo thịt nạc trong hộp giữ nhiệt.
Thư ký Vương đến, đưa cho Thời Cẩn tám nghìn tệ tiền cảm ơn.
Hai năm sau.
Tôi ngồi lên vị trí tổng giám đốc, trở thành người thừa kế duy nhất sản nghiệp nhà họ Thôi.
Đêm nọ, khi đột nhiên thèm cháo trứng bắc thảo thịt nạc, tôi nhớ đến Thời Cẩn.
Kết quả, ngày hôm sau, tôi thấy Thời Cẩn đến làm gia sư ở biệt thự bên cạnh.
Lúc đó, Thôi Thanh Hoan đang thất tình, khóc lóc ở nhà tôi cả tháng trời.
Em ấy thấy tôi nhìn Thời Cẩn nhiều hơn hai lần, liền đẩy tôi, xúi giục tôi đi yêu đương.
"Nữ tổng tài bá đạo và hot boy nghèo vượt khó, hì hì, chị tiến lên đi."
Nhưng tôi chưa từng yêu ai.
Tôi cũng không muốn như Thôi Thanh Hoan, vì yêu mà sống c.h.ế.t vật vã.
Chi bằng đổi cách khác.
Đổi sang cách mà các nhà giàu hay dùng.
Thế là, tôi tìm đến Thời Cẩn.
Ban đầu, để không làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ta, tôi lấy danh nghĩa học bổng để trợ giúp.
Còn giới thiệu cho cậu ta một công việc gia sư khác, mỗi tháng mười vạn tệ—
Dạy kèm toán cao cấp cho Thôi Thanh Hoan.
Sau này Thôi Thanh Hoan bỏ trốn, mới biến thành ba mươi vạn tệ chuyển thẳng vào thẻ của cậu ta.
Khi nhận thẻ, vẻ mặt cậu ta vô cùng khó coi.
Tôi chu đáo chuyển chủ đề.
Bây giờ, Thời Cẩn không còn tiền dơ bẩn, cậu ta không quen, nên nhớ đến tôi.
Chỉ đơn giản vậy thôi.
Tôi cười với người trước mặt.
"Cậu không phải nhớ tôi, cậu nhớ tiền của tôi thôi."
Trong mắt Thời Cẩn thoáng qua vẻ nhục nhã.
"Thôi Vân Đàn, sao cô phải sỉ nhục tôi như vậy?"
"Lúc trước, không phải tôi cầu xin cô! Là cô tìm đến tôi, muốn ở bên tôi!"
"Tôi chưa bao giờ cầu xin cô làm vậy!"
Tôi nhướng mày: "Vậy cậu cần tôi xin lỗi sao?"
Thời Cẩn như gà bị bóp nghẹt cổ, trợn tròn mắt, nghẹn họng.
Cậu ta ngơ ngác nhìn tôi, rất lâu sau mới cười khổ một tiếng:
"Thôi Vân Đàn, cô biết không?"
"Chỉ có tôi, không yêu tiền của cô."
Trước khi đi, Thời Cẩn ném một tấm ảnh vào mặt tôi.
Trong ảnh.
Chu Tỉ và một người phụ nữ mặc áo lông chồn bước vào hội sở.