Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Chương 3: Tấm vé mời này là của tôi hay là các cô em khác cũng có?
Bạch Sương tập trung suy nghĩ một giây, sau đó lập tức khôi phục lại biểu cảm như thường, mỉm cười nói: “Đi thôi.”
Tuy độ thiện cảm đã tăng, nhưng cũng không thể lơ là cảnh giác.
Dù sao thì trước đây độ thiện cảm cũng không thấp, vậy mà khi Thẩm Nhược Tô rút dao ra tấn công cô thì cũng chẳng hề nương tay chút nào.
Bạch Sương đi cùng Thẩm Nhược Tô đến phòng luyện tập.
Trên đường, cô lại nhìn bảng thuộc tính của mình một lần nữa.
[Điểm kỹ năng vocal: 40/100]
[Điểm kỹ năng dance: 40/100]
[Điểm kỹ năng rap: 40/100]
Bạch Sương: “…”
Những chỉ số này không thể nói là hoàn toàn phù hợp, ít nhất thì cũng chẳng liên quan gì mấy.
Ban đầu cô chỉ nghĩ mình là một người bạn đồng hành bình thường, không ngờ lại là một kẻ vô dụng thật sự.
Cô lập tức gõ tin nhắn chất vấn 183: “Hệ thống của các người có phải bị hỏng rồi không? Trình độ thực tế của tôi chắc chắn không thấp như vậy.”
“Trước đây ngài đảm nhiệm vị trí gì trong nhóm?”
“ACE*.”
(*) Viết tắt của All-rounder Center of Entertainment: Người nổi bật nhất trong nhóm biểu diễn – thường đảm nhận vai trò trung tâm, có kỹ năng xuất sắc nhất và là gương mặt đại diện cho màn trình diễn.
Dường như 183 đang suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đưa ra một câu trả lời đã được suy nghĩ kỹ: “Vậy thì có thể hiểu được vì sao nhóm nhạc nữ trước đó của ngài một năm trời vẫn không nổi được.”
“…”
Bạch Sương không hề khách sáo mà trợn trắng mắt với nó: “Hệ thống có thể công kích cá nhân người chơi sao? Cẩn thận tôi báo cáo cậu lên cấp trên đấy.”
183 lập tức quỳ rạp xuống xin tha: “Nhưng ít nhất nhan sắc của ngài cũng đạt 90 điểm mà! Vẫn có thể dựa vào ngoại hình mà lật ngược tình thế!”
Đúng vậy.
Bạch Sương nghĩ, cô nhận được kịch bản này quả đúng là chuẩn mẫu “người đẹp vô dụng”.
“Nhưng từ xưa tới nay, làm gì có C vị nào chỉ dựa vào khuôn mặt mà đứng đầu được chứ?”
“Không còn cách nào khác, dữ liệu ban đầu của trò chơi là được thiết lập riêng theo kịch bản ngài rút trúng, không phải dựa trên năng lực thật sự của ngài.”
Dưới ánh mắt đe dọa đầy sát khí của Bạch Sương, 183 chỉ đành tiếp tục giải thích: “Nếu ngài không hài lòng với dữ liệu hiện tại, có thể nâng cao bằng cách luyện tập hoặc cũng có thể vào cửa hàng nạp tiền mua đạo cụ nâng cấp.”
Hiểu rồi.
Lại là kiểu game mà chỉ người chơi nạp tiền mới có thể thuận lợi đi tiếp.
Bạch Sương mở cửa hàng xem thử, quả nhiên có đạo cụ tăng nhanh điểm kỹ năng.
Chỉ là, một công cụ tăng thuộc tính thông thường cũng đã có giá quy đổi là 500 điểm độ thiện cảm từ fan, mà chỉ đổi được đúng 1 điểm thuộc tính.
…Cái này khác gì cướp tiền chứ?!
Bạch Sương khẽ thở dài.
Thẩm Nhược Tô hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”
Bạch Sương lập tức đáp: “Không có gì.”
“Có phải cậu đang lo lắng về kỳ kiểm tra tuyển chọn người đợt sau của công ty không?”
Thẩm Nhược Tô nhẹ nhàng an ủi cô: “Không sao đâu, chỉ cần cậu chăm chỉ luyện tập, nhất định giáo viên sẽ nhìn thấy nỗ lực của cậu.”
Bạch Sương: “Kiểm tra?”
Sau khi hỏi kỹ hơn, cô mới biết được hiện tại công ty vẫn chưa xác định rõ ràng sẽ chọn ai đi thi chương trình tuyển chọn, vì vậy tất cả thực tập sinh đều phải học bài biểu diễn nhóm, chờ đến kỳ kiểm tra sau đó.
Và sau khi nhận được thông tin này, trên bảng kỹ năng của Bạch Sương cũng xuất hiện thêm một bài hát.
[“One and more”]
Thậm chí còn rất chu đáo khi thêm cả thanh tiến độ học tập cho cô.
Nhưng điều khiến cô bất ngờ là tiến độ bài hát “One and more” đã đạt tới tám mươi phần trăm.
Nguyên nhân rất có thể là do bài hát “One and more” này vốn không phải là ca khúc gốc trong thế giới game này, mà là một bản hit của một nhóm nhạc nữ nổi tiếng ở thế giới trước đây của cô, cũng là một trong những bài cô từng cover vũ đạo.
Hồi đó cô vì muốn dựa hơi độ hot nên hào hứng nhảy lại bài này, không chỉ chờ người qua đường khen mà còn chờ cả fan cực đoan tới mắng.
Sau này mới phát hiện, với một người vô danh tuyến mười tám như cô, không chỉ chẳng ai mắng mà thậm chí chẳng ai thèm nhấp vào video của cô.
Trong thế giới thực, nếu chọn biểu diễn bài này trong vòng đánh giá sơ khảo, có lẽ không phải là lựa chọn hay, bởi trong lòng rất nhiều người, dù bạn có biểu diễn hoàn hảo đến đâu cũng không thể vượt qua bản gốc, chỉ nhận được một đánh giá kiểu: “Đừng ăn theo nữa.”
Nhưng hiện tại đây là thế giới trò chơi, người bỏ phiếu cho bạn cũng chỉ là NPC trong game.
Chỉ cần bạn biểu diễn tốt bài hát này, họ sẽ bỏ phiếu cho bạn.
—— Điều kiện tiên quyết là bạn phải biểu diễn cho tốt.
“Người đẹp vô dụng” Bạch Sương chớp chớp mắt, hỏi hệ thống: “Trong game của các cậu, phần trình diễn sân khấu được đánh giá như thế nào?”
183: “Mở bảng kỹ năng lên sẽ thấy chế độ học và chế độ luyện tập.”
Bạch Sương mở ra xem thử, mới phát hiện hai chế độ này giống như một loại trợ lý của game âm nhạc.
Trước mặt cô sẽ xuất hiện hai nhóm mũi tên, nhóm trên giống như phần mềm hát karaoke, sẽ dựa vào độ chính xác về cao độ, chất giọng, tiết tấu của cô để bắt đầu chấm điểm.
Nhóm mũi tên bên dưới thì hơi giống máy nhảy, sẽ xuất hiện các động tác cần theo nhịp, nếu bước đúng sẽ được cộng điểm.
“…”
Bạch Sương hiếm khi thật lòng nói một câu: “Game của các cậu khá là chu đáo đấy.”
“Đương nhiên rồi.”
183 lễ phép nói: “Dù gì đây cũng là một thế giới game được thiết kế cho nhiều nhiệm vụ khác nhau, đôi khi cũng sẽ có những người chơi hoàn toàn không có năng khiếu, vì vậy chúng tôi phải đảm bảo rằng mỗi người chơi đều có thể vượt ải suôn sẻ.”
“Và điểm số cuối cùng sẽ được tính toán dựa trên điểm biểu diễn của ngài, kết hợp với tiến độ học và chỉ số thuộc tính theo một công thức tỉ trọng cụ thể.”
“……”
Bạch Sương giơ tay ra hiệu dừng: “Được rồi, để tôi thử một lần là biết liền.”
Cái gọi là “thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý,” Bạch Sương nhờ Thẩm Như Tố mở nhạc giúp, rồi cô nhảy thử một lần.
May mắn là chỉ số thuộc tính chỉ ảnh hưởng đến cách người khác nhìn cô, chứ không ảnh hưởng đến trình độ thực sự của cô.
Trí nhớ cơ bắp của cô vẫn chưa bị xóa đi, kết thúc bài nhảy liền nghe thấy Thẩm Như Tố khen ngợi: “Sương Sương, cậu nhảy rất tốt đó!”
Bạch Sương thầm nghĩ, đúng là vậy, nền tảng của cô vẫn còn.
Sau đó cô nhìn qua điểm số.
Điểm biểu diễn là 90, rồi được nhân với tiến độ học và chỉ số thuộc tính theo hệ số tỉ trọng…
Bạch Sương nhìn điểm tổng kết không đạt tiêu chuẩn của mình, cạn lời hai giây, rồi mắng: “Các cậu ép điểm, là dàn xếp kết quả, tôi sẽ tố cáo các cậu.”
Còn khó hiểu hơn nữa là sao Thẩm Như Tố sao lại có thể khen được như thế?
Cô ta có “bộ lọc màu hồng” với mình lớn đến mức nào vậy?
“Công thức tính tỉ trọng không thể sai được.”
183 nói: “Nếu người chơi không hài lòng, có thể luyện tập nhiều hơn. Mỗi giờ luyện tập có thể tăng thêm 1 điểm thuộc tính.”
“…”
Nếu đây là game ngoài đời, có lẽ người chơi chỉ cần bấm một cái, một tiếng sẽ trôi qua ngay lập tức, việc cày lại chỉ số thuộc tính cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn cả.
Còn ở chỗ Bạch Sương, cô phải tự mình cày điểm thuộc tính một cách chân thật.
“Được thôi.”
Bạch Sương rất dứt khoát xắn tay áo lên: “Chẳng phải chỉ là luyện tập sao.”
Cô đâu phải chưa từng luyện, sợ gì chứ?
Ba tiếng trôi qua rất nhanh, cho đến khi hệ thống nhắc nhở rằng thể lực của cô đã chuyển sang màu đỏ.
Bạch Sương giãn cơ một chút, nói: “Tôi không mệt.”
“Hệ thống sẽ tự động đánh giá ngài có mệt hay không.” 183 nói: “Nếu luyện tập liên tục quá ba tiếng sẽ bị xem là đã tiêu hao hết thể lực, cần nghỉ ngơi hợp lý để hồi phục.”
“…”
Cô ở đời thực đã từng ở trong phòng tập liền mười mấy tiếng đồng hồ đấy được không?
Bạch Sương hỏi: “Nếu thể lực cạn kiệt rồi tôi vẫn tiếp tục luyện thì sẽ thế nào?”
“Thuộc tính sẽ không tăng, tiến độ tăng rất chậm, còn có khả năng kích hoạt debuff* [Người giỏi nhất không được phép vào nhà**].”
(*) Debuff là một thuật ngữ trong các trò chơi video, đặc biệt là các trò chơi nhập vai (RPG) hoặc các trò chơi chiến thuật dùng để chỉ một trạng thái tiêu cực mà một nhân vật hoặc một đối tượng phải chịu. Khi bị debuff, nhân vật sẽ gặp bất lợi, như giảm sức mạnh, tốc độ, khả năng phòng thủ, hoặc khả năng tấn công.
(**) Có nghĩa là dù bạn có tài giỏi đến đâu, cũng không thể vượt qua một giới hạn nhất định.
Bạch Sương: “…”
Hiểu rồi.
Có một loại lạnh gọi là mẹ bạn cảm thấy bạn lạnh.
Có một loại mệt gọi là hệ thống cảm thấy bạn mệt.
183: “Tất nhiên ngài cũng có thể mua đạo cụ [Thuốc hồi phục thể lực nhanh] trong cửa hàng.”
Người nghèo thiện cảm như Bạch Sương lập tức nghiêm nghị: “Tôi bài trừ mọi hình thức tiêu dùng chủ nghĩa.”
Nói xong, ánh mắt cô lén lút dừng lại trên người Thẩm Như Tố.
Thẩm Như Tố rất nhạy cảm với ánh nhìn, lát sau quay đầu hỏi: “Nhìn gì vậy?”
Nhìn xem cậu giấu công cụ gây án ở đâu.
Vẻ mặt Bạch Sương thản nhiên nói dối: “Tôi chỉ muốn học hỏi cậu một chút.”
Cô đáp lễ bằng cách thổi phồng: “Cậu nhảy thật sự rất tuyệt.”
Thẩm Như Tố khiêm tốn cười nhẹ: “Không đâu, tôi vẫn còn kém lắm.”
Bạch Sương mở bảng thông tin của cô ta ra xem.
Mỗi chỉ số thuộc tính đều trên 80.
“…”
Đây là Versailles* đến từ học bá** sao?
(*) Versailles là cách nói mỉa mai người khiêm tốn giả tạo, kiểu “tôi dở lắm” nhưng thực chất rất giỏi.
(**) Học bá là người học giỏi vượt trội.
Bạch Sương suy nghĩ một chút, quyết định tiếp tục thổi phồng để khiến Thẩm Như Tố mất cảnh giác, liền làm bộ đôi mắt sáng lấp lánh nói: “Không có mà! Khiêm tốn quá rồi! Ước mơ lớn nhất của tôi chính là được giỏi như cậu!”
Dừng một chút, Bạch Sương thử dò hỏi: “Sau này cậu có thể dạy tôi nhiều hơn không?”
Lại như thể chợt nghĩ đến điều gì, cô áy náy bổ sung: “Nhưng liệu có làm lỡ thời gian của cậu không?”
“Không đâu.”
Thẩm Như Tố nhìn cô, mắt cong cong: “Tôi rất vui vì cậu bằng lòng tin tưởng tôi!”
Quả nhiên.
Suy đoán của Bạch Sương đã được chứng thực.
Thẩm Như Tố không hề ghét cô, thậm chí dù hai người là đối thủ cạnh tranh thì cô ta vẫn rất sẵn lòng chỉ dạy.
Vậy nên điểm mấu chốt khiến cô ta khó chịu, e rằng chính là việc Bạch Sương không hề chào hỏi gì, tự mình đi đến phòng tập hoặc tự chọn đi ngủ, bỏ lại cô bạn tốt này.
“Được thôi, được thôi.”
Bạch Sương thuận theo cảm xúc của cô ta mà đẩy tiếp: “Cảm ơn vị cứu tinh lớn của tôi, sau này tôi sẽ dựa vào cậu để dẫn tôi bay cao nhé.”
Chiêu này quả nhiên rất hiệu quả, đến lúc quay về, độ thiện cảm của Thẩm Như Tố đã tăng vọt lên bảy mươi lăm.
Cũng ổn đấy chứ.
Xem ra chỉ cần nắm bắt được tâm trạng của NPC, thì việc vượt ải cũng không quá khó.
Mang tâm trạng thư thái, Bạch Sương ngủ một giấc ngon lành, cuối cùng cũng không còn nghe thấy âm báo tử vong nữa.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô như được tái sinh.
YES!
Vượt kiếp thành công.
Hệ thống lập tức phát thông báo:
[Một đêm ngon giấc giúp bạn hồi phục thể lực tương ứng, một ngày mới bắt đầu rồi.]
[Giáo viên sẽ bắt đầu giảng dạy lúc mười giờ sáng, hầu hết các thực tập sinh sẽ chọn ngủ thêm một giấc ngon, cũng có một số ít sẽ siêng năng luyện tập.]
[Và bạn đã chọn]
[A. Chim dậy sớm bắt được sâu]
[B. Sâu dậy sớm bị chim ăn]
Bạch Sương: “…”
Cô lưu game trước một bước, rồi chọn A.
Dựa theo kinh nghiệm ngày hôm qua, e rằng cả hai lựa chọn đều có bẫy, quan trọng là sau đó tránh bẫy như thế nào.
Để không đánh thức các bạn cùng phòng khác, Bạch Sương vốn định lặng lẽ thức dậy, không ngờ vừa dậy đã thấy hai bạn cùng phòng khác đã tỉnh từ lâu, cả hai không hẹn mà cùng liếc nhìn cô một cái, trao đổi ánh mắt với nhau, nhưng không chào hỏi gì.
Bạch Sương: “?”
Cô hơi thắc mắc, nhìn qua bảng thông tin nhân vật.
[Họ tên: Dương Tuyết]
[Thân phận: Thực tập sinh cùng công ty]
[Độ thiện cảm: 0]
[Họ tên: Lục Vũ]
[Thân phận: Thực tập sinh cùng công ty]
[Độ thiện cảm: 0]
Xem ra cũng chẳng có mâu thuẫn gì.
Bảng giới thiệu này ngắn gọn, không nhiều thông tin, chắc cũng không cần đặc biệt chú ý.
Bạch Sương cũng không để tâm lắm, sau khi rửa mặt xong thì quay lại ký túc xá, nhớ tới suy đoán hôm qua, cô chủ động hỏi Thẩm Như Tố: “Cô giáo thân yêu của tôi ơi, đi đến phòng tập cùng tôi nhé?”
Thẩm Như Tố ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt lấp lánh: “Được chứ.”
Không ngờ Bạch Sương và Thẩm Như Tố vừa ra khỏi cửa không bao lâu, trước mắt lại lóe lên một ánh sáng trắng.
Giây tiếp theo, thông báo của hệ thống xuất hiện.
[Do bạn mời Thẩm Như Tố cùng đi đến phòng tập nên đã kích phát nghi ngờ của bạn cùng phòng Dương Tuyết và Lục Vũ.]
[Họ liên thủ báo cáo với quản lý, bạn mất đi cơ hội tham gia show tuyển chọn.]
[Chúc mừng bạn đạt được BAD END: “Bắt đầu rồi à? Đã kết thúc rồi.”]
Bạch Sương: “…”
Cô suýt chút nữa ói ba lít máu.
Mấy người bạn cùng phòng này là học sinh tiểu học à? Không rủ tui đi thì tui tố cáo bạn à?
Quay lại ván chơi trước đó, cô suy tính một chút, không mời Thẩm Như Tố chắc chắn không được, còn chưa thử đã biết kiểu gì cô ta cũng “tặng” cho một đòn.
Vậy nên lần này sau khi mời Thẩm Như Tố, cô cũng đồng thời hỏi Dương Tuyết và Lục Vũ: “Hai người có muốn đi cùng không?”
Dương Tuyết và Lục Vũ sững người, nhíu mày như đang cân nhắc thì trước mắt Bạch Sương bỗng xuất hiện cảnh báo khẩn cấp.
[Nguy hiểm! Nguy hiểm!]
[Độ thiện cảm của Thẩm Như Tố với bạn giảm mạnh.]
Cô còn chưa kịp phản ứng thì lại một ánh sáng trắng lóe lên.
[Do bạn mời Dương Tuyết và Lục Vũ, đã kích phát sự oán hận của Thẩm Như Tố, cô ta nhân lúc bạn không để ý đã ám sát bạn.]
[Chúc mừng bạn đạt được BAD END: “Tấm vé mời này là của tôi hay là các cô em khác cũng có?”]
Bạch Sương: “?”
Bạch Sương: “??”
Ba người các cô còn chơi tới bao giờ nữa hả?