Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Chương 2: “Trò chơi của các cậu… Còn có thể chết người sao?”
Hai giây sau, Bạch Sương lại quay trở về giao diện khởi đầu của trò chơi một lần nữa.
“Chuyện gì vậy?”
Bạch Sương nhìn chiếc đồng hồ trên tường vừa bị tua ngược lại thành 9 giờ 10 phút, không thể tin nổi, hỏi: “Trò chơi của các cậu… Còn có thể chết người sao?”
Dù nói theo nghĩa nghiêm ngặt thì cô vốn cũng không thể xem là đang sống.
Và nói là chết, thật ra cô cũng chẳng có chút cảm giác đau đớn nào.
Nhưng chuyện này đâu giống như lời họ nói ban đầu!
Cô cứ tưởng là một đề bài phát điểm miễn phí.
Ai ngờ lại là đề bài đưa người ta vào chỗ chết!
Khóe miệng Bạch Sương giật giật: “Có phải người thiết kế trò chơi của các cậu có hiểu lầm gì với giới giải trí không?”
Mặc dù giới giải trí cũng tối tăm, nhưng chắc cũng chưa đến mức đen tối như vậy đâu nhỉ.
“Không có, thật ngại quá.”
Có vẻ 183 cũng chưa từng thấy tình huống này bao giờ, do dự một lúc lâu mới giải thích: “Từ trước đến nay, trò chơi của chúng tôi luôn hướng đến thông điệp tình yêu và ước mơ, lý ra không nên có tình tiết liên quan đến chết chóc như vậy mới phải… Xin chờ một chút, để tôi báo cáo tình hình này với cấp trên.”
Bạch Sương: “…”
Tình yêu và ước mơ?
Châm biếm quá rồi đấy.
Sau khi chờ một lúc lâu, cuối cùng 183 cũng quay lại.
Giọng điệu của nó cũng hơi khó xử: “Xin lỗi người chơi, theo hệ thống cấp trên kiểm tra thì trò chơi của chúng tôi thực sự đã phát sinh một BUG nghiêm trọng.”
Bạch Sương thở phào nhẹ nhõm.
Cô biết mà.
Một trò chơi mạo hiểm với bối cảnh show tuyển chọn tài năng sao lại có tình tiết kinh dị đến vậy, chắc chắn là hệ thống trộn nhầm cốt truyện của trò chơi khác vào.
Cô còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe 183 nói: “Tuy tạm thời chưa thể xác định nguyên nhân gây ra BUG, nhưng hiện tại có thể khẳng định là trong trò chơi này một số NPC đã bị ‘hắc hóa*’ ở các mức độ khác nhau, dẫn đến sự phát triển và kết cục của trò chơi cũng thay đổi theo. Vì thế, từ giờ trở đi, bất kỳ lựa chọn nào của người chơi nếu đụng vào điểm giới hạn của NPC đều có thể kích hoạt tình huống chắc chắn chết. Mong người chơi chuẩn bị tâm lý.”
(*) Biến chất, tha hóa, hoặc trở nên đen tối. Tức là một nhân vật từ tốt bụng, lương thiện, bình thường chuyển thành ác độc, tà ác, nguy hiểm
Bạch Sương: “…?”
Bạch Sương cố tiêu hóa lời này: “Ý của cậu là vừa nãy cô ta thực sự định giết tôi?”
183: “Đúng vậy.”
“Và không chỉ cô ta, sau này sẽ còn nhiều NPC khác cũng muốn giết tôi?”
“Đúng vậy.”
“Thoát game thôi.”
Bạch Sương dứt khoát nói: “Tôi không chơi nữa.”
183 nhẫn tâm nhắc nhở: “Nhưng như vậy thì cô cũng sẽ chết trong thực tế đó.”
Bạch Sương: “…”
Không còn cách nào khác, cô thực sự đã bị nắm trúng điểm yếu.
Theo nghĩa đen luôn ấy.
Bạch Sương: “Vậy tôi muốn đổi thế giới trò chơi.”
Thế giới trò chơi này khác gì chế độ đại chiến sinh tồn đâu?
183 vẫn lạnh lùng từ chối: “Theo quy định của chúng tôi, một khi thế giới trò chơi đã được xác định thì không thể tùy ý thay đổi giữa chừng.”
Bạch Sương không thể chịu nổi nữa: “Vậy tôi muốn đợi đến khi BUG này được sửa xong rồi mới bắt đầu chơi.”
“Sau khi trò chơi bắt đầu, chúng tôi không thể sửa BUG do NPC gây ra, chỉ có thể thực hiện tái thiết lập toàn bộ NPC sau khi người chơi đã hoàn thành thử thách.”
Bạch Sương chợt có cảm giác mình đã lên nhầm thuyền giặc: “Trò chơi của các cậu là lừa đảo à?”
“Không sao đâu người chơi, ít nhất ngài vẫn còn cơ hội hồi sinh vô hạn mà!”
183 cổ vũ cô: “Dù NPC trong game bị hắc hóa do nhiều nguyên nhân, nhưng cuối cùng vẫn có giới hạn logic cơ bản, không thể vượt qua rào chắn của mã lập trình. Chỉ cần ngài tránh được điều kiện chết thì chắc chắn có thể qua cửa thành công.”
“Hơn nữa, mục tiêu của ngài là ra mắt ở vị trí center, mấy NPC đó cũng đâu quan trọng.”
“Không quan trọng?”
“Đúng vậy.”
Bạch Sương cười lạnh: “Vậy cậu thử bị giết một lần xem.”
183: “…”
“Khoan đã.”
Bạch Sương bỗng nói: “Hình như lúc nãy tôi chưa lưu game?”
Cô hỏi với vẻ không chắc chắn: “Vậy thì tôi còn có cơ hội bắt đầu lại không?”
“Trong trò chơi có thiết lập cơ hội hồi sinh.”
183 nói: “Nhưng cần xem quảng cáo 30 giây mới có thể nhận được.”
“…”
Bạch Sương hỏi một cách nghi ngờ: “Thế giới này của các cậu còn có cả quảng cáo à?”
Sao giống mấy trò chơi rác ngoài đời thế.
Cô nhướn mày, nói: “Chẳng lẽ là clip tuyên truyền của địa phủ?”
183 nghiêm túc trả lời: “Tuy hiện tại thế giới trong trò chơi của chúng tôi không liên thông với nhau, nhưng do yêu cầu của cấp trên, thỉnh thoảng chúng tôi cũng cần tuyên truyền cho thế giới khác.”
“Nếu tôi không muốn xem quảng cáo thì sao?”
“Ngài cũng có thể dùng cách nạp tiền để đổi lấy thẻ hồi sinh.”
“Một lần bao nhiêu?”
“50 điểm thiện cảm.”
Bạch Sương nhìn điểm thiện cảm của fan hiện tại.
[0]
Cô cảm thấy nếu mình còn do dự thêm một giây nào nữa thì đúng là không tôn trọng con số đó: “Tôi chọn xem quảng cáo.”
183: “Sắp phát quảng cáo cho ngài, xin người chơi chuẩn bị…”
Cảnh tượng trước mắt Bạch Sương nhanh chóng thay đổi, một tấm màn mới xuất hiện như thể đang chiếu phim.
Ánh đèn mờ ảo, hành lang bệnh viện âm u rợn người, cánh cửa bị khóa ở cuối hành lang không biết bị thứ gì dùng bạo lực để phá mở.
Bầu không khí yên tĩnh đến mức có chút kỳ dị nhanh chóng bị một tiếng gầm thấp cắt ngang, một sinh vật giống như xác sống bất ngờ xuất hiện ngay trước mắt, dòng phụ đề bắt đầu lần lượt hiện lên theo hình ảnh.
Cuối cùng, một dòng chữ đẫm máu được đánh ra:
[Chào mừng đến với… Thế giới trò chơi "Phòng Thí Nghiệm Virus".]
[Xin hỏi hôm nay bạn có muốn ăn chút não không? Không kèm hành gừng tỏi đâu nhé.]
“…”
“Quay không tệ.”
Tâm lý của Băng Sương rất vững vàng, trước khi tham gia nhóm nhạc nữ, cô cũng từng đóng vai xác chết trong các đoàn phim, đối mặt với cảnh tượng này chỉ hơi chớp mắt mà không hề dao động, còn có chút tò mò: “Thật sự sẽ có người bị đưa ngẫu nhiên đến thế giới nhiệm vụ kiểu này sao?”
183: “Có đấy, tỷ lệ vượt ải khá thấp.”
Nó ngập ngừng một lúc, lại nhỏ giọng bổ sung: “Các hệ thống bị phái đến đó làm việc cũng khó hoàn thành KPI, nên thường là những hệ thống phạm lỗi mới bị điều qua bên đó.”
“…”
Băng Sương nói: “Vậy tôi cảm thấy sau khi cậu hoàn thành nhiệm vụ lần này là sắp bị đưa đi rồi đấy.”
Cô nhanh chóng vẽ một dấu thánh giá trước ngực: “Chúc cậu bình an.”
183: “…”
Lứa người chơi này là lứa tệ nhất mà nó từng dẫn dắt!
Phần thưởng nhận được khi xem quảng cáo nhanh chóng được đổi, Băng Sương được truyền tống đến giao diện lựa chọn.
Lần này, trước khi đưa ra lựa chọn, cô nhanh chóng mở bảng điều khiển lên lưu lại, sau đó mới nhìn chằm chằm vào lựa chọn kia mà trầm tư: “Chẳng lẽ phải chọn B?”
Đã là NPC bị hắc hóa thì không thể dùng tư duy người thường để suy đoán được nữa.
Xem xét theo hướng này, có lẽ vì đi đến phòng tập luyện sẽ bị cho là đang âm thầm nỗ lực vượt mặt đồng nghiệp nên mới kích hoạt điều kiện chết bất ngờ.
Băng Sương chợt tỉnh ngộ, thì ra cô gái kia ghét những người quá chăm chỉ!
Nghĩ thông rồi, Băng Sương lập tức chọn B, nhanh chóng leo lên giường trước khi Thẩm Như Tố bước vào, dùng kỹ năng diễn xuất đỉnh cao cả đời thể hiện dáng vẻ của một con cá mặn nằm chờ chết.
Có lẽ vì buồn ngủ, chẳng bao lâu sau, Băng Sương đã chìm vào giấc mộng.
Tiếc là cô không ngủ được lâu.
[Vì bạn lựa chọn đi ngủ sớm một mình nên đã kích phát thù hận của Thẩm Như Tố, cô ta đã ám sát bạn trong lúc bạn đang ngủ.]
[Chúc mừng bạn đạt được BAD END: “Chưa kịp lập công đã hy sinh, khiến bao anh hùng lệ tuôn đẫm ngực.”]
“…”
Một lần nữa bị truyền tống về giao diện khởi đầu trò chơi, Băng Sương rất muốn giết người.
Tại sao lại chết nữa rồi?
Rốt cuộc Thẩm Như Tố bị làm sao vậy? Chẳng lẽ bất kể cô làm gì trong mắt Thẩm Như Tố đều là sai sao?
“Tại sao chứ?”
Băng Sương nhíu mày: “Chẳng lẽ hai lựa chọn này đều là ngõ cụt, đi đường nào cũng đều dẫn đến điều kiện tử vong và bị vòng lặp trở lại?”
Ở đây có hai con đường.
Một đường là đường chết, đường kia vẫn là đường chết.
Chẳng lẽ trò chơi này căn bản là không thể vượt qua?
Nhưng hệ thống chỉ đưa cho cô hai lựa chọn, cho dù không chọn A hoặc B, muốn chọn C thì cô cũng không thể tiếp tục trò chơi, chỉ có thể không ngừng rơi vào vòng lặp.
183 rõ ràng cũng chưa từng gặp tình huống như thế này, run rẩy nói: “Người chơi…”
Bạch Sương lại không để ý đến nó, chỉ lẩm bẩm nói: “Nếu chọn thế nào cũng chết, thì chứng tỏ cách phá giải rất có thể không nằm ở lựa chọn.”
Thế giới trò chơi này vốn đã sụp đổ vì NPC bị hắc hóa, đi theo con đường truyền thống chắc chắn sẽ không thông, rất có thể hai lựa chọn kia vốn dĩ là một ván cờ chết.
Nhưng nếu nói trong ván cờ chết này vẫn còn một cách phá duy nhất, thì rất có thể nằm ngay trên người của Thẩm Như Tố.
— Động cơ.
Bạch Sương nghĩ, rốt cuộc động cơ khiến Thẩm Như Tố hai lần đều muốn giết cô là gì?
Tuy NPC đã hắc hóa nhưng không phải là kẻ điên giết người vô tội bừa bãi, theo như 183 đã nói trước đó, chỉ khi hành vi của cô đạp trúng giới hạn mới kích hoạt điều kiện tử vong.
Bạch Sương cẩn thận nhớ lại hai lần thông báo của hệ thống, chú ý dừng lại ở từ “một mình”.
Sau khi cô chọn xong lựa chọn, không phải là không có thời gian chuyển tiếp, tất cả biến cố đều xảy ra sau khi gặp Thẩm Như Tố.
Vậy thì, phải ra tay từ chính bản thân Thẩm Như Tố.
Sau khi đọc lại dữ liệu đã lưu, Bạch Sương hít sâu một hơi rồi vẫn chọn A.
Lần này cô vẫn chọn đến phòng luyện tập, lúc ra cửa, quả nhiên lại gặp được Thẩm Như Tố.
“Sương Sương.”
Cô ta vẫn hỏi cùng một câu: “Muộn thế này rồi mà cậu định đi đâu vậy?”
Bạch Sương lại mở trang hiển thị độ thiện cảm của cô ta ra xem.
Vẫn là 70.
Rõ ràng độ thiện cảm cao như vậy, rốt cuộc là mình đã làm sai điều gì, mới khiến Thẩm Như Tố trong nháy mắt ra tay tàn nhẫn với mình?
Bạch Sương nhìn chằm chằm Thẩm Như Tố một lúc, rồi thử mở lời: “Tôi vẫn chưa quen với vũ đạo mà hôm nay giáo viên dạy lắm, nên tính đến phòng tập để tập thêm. Nếu cậu có thời gian, có thể giúp tôi một chút không?”
Ít nhất cũng phải giữ cô ta bên cạnh mình trước đã.
Nếu sau đó lại kích hoạt điều kiện tử vong, cô cũng có thể hiểu rõ hơn nguyên nhân vì sao.
Không ngờ Thẩm Như Tố hơi ngẩn ra, rồi cong mắt cười, đồng ý một cách vô cùng dứt khoát: “Được thôi.”
[Độ thiện cảm của Thẩm Như Tố +1]
Dòng thông báo hệ thống đột ngột hiện ra khiến Bạch Sương giật nảy mình.
Cô nhanh chóng mở bảng độ thiện cảm ra xem.
[Độ thiện cảm của Thẩm Như Tố: 71]
Bạch Sương: “?”
Sao độ thiện cảm lại tăng rồi?
Vừa nãy cô... Đã làm gì đặc biệt sao?