VÂN KHUYNH - Chương 3

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

4.
 
“Ta cưỡi ngựa không giỏi, để cho hoàng huynh chê cười rồi.”
 
Ta lập tức túm cổ áo, được thái giám đỡ rời đi.
 
Chờ đi ra một đoạn quay đầu lại nhìn lại, phát hiện Triệu Huyên còn đứng tại chỗ, như đang suy nghĩ gì đó mà nhìn chằm chằm ta.
 
Hắn sẽ không hoài nghi chứ?
 
Quả nhiên, mấy ngày sau, luôn có kẻ giám sát lượn lờ ở Tà Nguyệt điện.
 
Để xua tan nghi ngờ của Triệu Huyên, ta kéo tỳ nữ thân tín Bạch Chỉ vào trong nhà, hỏi: 
 
"Tiếng kêu tình cảm nam nữ nồng đậm, ngươi có biết không?"
 
Bạch Chỉ đỏ mặt, "Điện hạ, ta…còn trong trắng mà.”
 
Đúng vậy…
 
Chỉ có người đã tự mình trải qua mới làm được, nghĩ tới đây, trong lòng ta không khỏi thấy chột dạ.
 
Ta cắn môi ra lệnh cho Bạch Chỉ, "Nửa đêm ngươi ở lại đây, ta tự mình giật quyết.”
 
Khi mật thám leo lên nóc nhà, ta lôi kéo Bạch Chỉ chui lên giường hạ màn xuống, tiếp theo giả bộ như đang có người ở bên trong “vận động”.
 
Ta hạ giọng, giả vờ rên rỉ.
 
Bạch Chỉ bị tiếng rên của ta chọc cho ngượng ngùng, chờ khi mật thám rời đi, nàng không thể tưởng tượng nổi mà hỏi: "Điện hạ, sao ngài giống như rất có kinh nghiệm vậy?”
 
Ta lúng túng hắng giọng, "À, ta…học trong sách.”
 
Bạch Chỉ cười cười, ánh mắt nhìn ta lại có chút cổ quái.
 
Triệu Huyên có lẽ đã tin việc đêm qua ta sủng hạnh tỳ nữ, không phái người điều tra chuyện này nữa.
 
Nhưng ở trên triều hắn càng thêm nhằm vào ta.
 
“Phụ hoàng, trước khi công bố việc khoa khảo, nhi thần có một chuyện muốn bẩm báo.”
 
Ta vốn đang ở thư phòng cùng phụ hoàng ăn điểm tâm, vốn muốn nhắc tới chuyện khoa khảo.
 
Triệu Huyên lại mang theo tội danh của ta đến đây.
 
Hắn nói ta lạm dụng hoàng quyền, giúp một vị đệ tử hàn môn mưu cầu tiền đồ.
 
Hắn bày đủ loại chứng cứ ra trước mắt phụ hoàng.
 
“Thập Nhị, có việc này không?”
 
Phụ hoàng liếc mắt chất vấn ta.
 
Tuy rằng ngài yêu thương ta, nhưng trong việc triều chính, ngài tuyệt đối không cho phép người khác phạm sai lầm.
 
Ta lập tức phủ nhận, trả lời: "Nhi thần không có lạm dụng hoàng quyền, là do vị học sinh nghèo kia quả thực rất có tài hoa, thế nhưng lại phải chịu sự đãi ngộ bất bình đẳng!"
 
Học sinh nghèo kia tên là Thẩm Nguyệt Chi.
 
Gia cảnh hắn bần hàn, và người mẹ già còn bệnh nặng sống nương tựa vào nhau. Một mình hắn lên kinh ứng thí, bởi vì tài hoa cùng cơ hội đỗ đạt quá lớn mà bị nhà Lý Tham Sự bắt cóc.
 
Khi đến ngày thi, hắn liều ch.et trốn ra ngoài tham gia cuộc thi, chịu đựng sự choáng váng của đầu óc kiên trì giải đề.
 
Nộp bài xong liền ngất đi.
 
Rõ ràng là bài thi đạt điểm tối đa xuất sắc, giám khảo lại nói hắn gây náo loạn trường thi, miệt thị hoàng ân nên đuổi hắn ra ngoài.
 
Hắn khóc lóc kể lể cũng không có ai để ý đến, đánh trống kêu oan nhưng hắn bị quyền quý cấu kết với nhau, giam xuống ngục chịu muôn vàn cực hình tra tấn.
 
Ta chuồn ra cung gặp phải hắn đã nản lòng thoái chí, chuẩn bị nhảy hồ tự sát.
 
Ta cứu hắn, nói cho hắn biết: "Oan khuất của công tử, ta sẽ thay ngươi kiện cáo sửa lại án sai.”
 
Hôm nay ta tới tìm phụ hoàng vốn là muốn nói việc này, không nghĩ tới bị Triệu Huyên cáo trạng trước một bước.
 
Hắn luôn luôn có năng lực đổi trắng thay đen, cũng có thể lung lạc lòng người, đặt ta vào khốn cảnh.
 
Phụ hoàng nhìn những chứng cứ kia, sai người kéo ta xuống: "Thập nhị hoàng tử nhiễu loạn trường thi, nhưng vì lỗi lầm đến nay tạm thời chưa tạo thành hoạ lớn, phạt ba ngày liên tục bị đánh phạt hai mươi trượng!"
 
Thấy ta không bị phạt nặng, ánh mắt Triệu Huyên trở nên nham hiểm nắm chặt thành quyền.
 
Ta bị đánh hai mươi bản tử, mông nở hoa.
 
Thái giám đánh ta vốn không dám đánh thật, bản tử nặng nề giơ lên, lại nhẹ nhàng hạ xuống.
 
Nhưng đánh được một nửa, Triệu Huyên dẫn người đến giám sát. Người của hắn ra tay rất nặng, là muốn đánh ta đến ch.et.
 
Ta ngay từ đầu còn tức giận mắng: "Triệu Huyên, ngươi là đồ khốn nạn!
 
Đến cuối cùng chỉ đành cầu xin tha thứ: 
 
"Cửu ca...... Huynh bảo người của huynh nhẹ tay một chút, đệ đau quá......
 
Triệu Huyên giơ tay, tên thái giám lui qua một bên.
 
Thật sự không có cốt khí.
 
Hắn khom lưng ghé sát mặt ta, cười lạnh, "Đừng nói hoàng huynh bạc đãi ngươi, chẳng phải ta còn mang thuốc đến cho ngươi sao.”
 
Nói xong, tên này trực tiếp đổ thuốc lên miệng vết thương của ta, đau xót đến mức làm ta giật mình. Ta nắm lấy góc ghế oai oái kêu to, "Triệu Huyên, ngươi dung túng thuộc hạ làm nhiều điều gian ác, một ngày nào đó sẽ phải trả giá!"
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo