Tham gia bắt cóc Thẩm Nguyệt Chi, chính là đảng phái của Triệu Huyên.
"Muốn dạy ta làm việc?"
Triệu Huyên từ trên cao liếc nhìn ta, đập nát bình thuốc xuống mặt đất, "Trước hết phải ngồi được ở vị trí kia đã.”
Dứt lời, hắn cười nghênh ngang bỏ đi.
Ta bất đắc dĩ thở dài, sau đó được đưa về Tà Nguyệt điện.
Chu ma ma cùng Ninh phi đều quá sợ hãi, Ninh phi kí đầu ta quở trách: "Con đúng là không biết tốt xấu, lão Cửu là tên rắn độc, về sau cách xa hắn một chút.”
Ta cũng muốn thế mà!
Buổi tối phải thay thuốc, Bạch Chỉ lại không ở trong điện, tỳ nữ khác len lén nói cho ta biết:
"Điện hạ, hình như nàng đến chỗ Cửu hoàng tử.
Ta lo lắng nàng sẽ bị Triệu Huyên lợi dụng, vội vàng nhịn đau chạy đi tìm.
Trong tẩm điện to như vậy, đèn nến vàng vọt le lói như hạt đậu.
Xa xa là lư hương đang tỏa khói.
Bạch Chỉ đứng trong khói tím mờ mịt, má đào cười nịnh nọt nói: "Nô tỳ, là người lúc trước cùng điên hạ...ở ngự hoa viên.”
“Ngươi?”
Triệu Huyên nửa chống ở mép giường, cong môi hỏi: "Có chứng cớ gì?”
Bạch Chỉ khẽ nhăn mày trong chốc lát, cởi áo ngoài ra đứng trước mặt hắn, bên trong chỉ mặc một cái yếm mỏng như cánh ve.
Ngón tay nhỏ nhắn của nàng xoa lên cổ, chỉ vào dấu răng trên đó nói: "Đây là thứ ngài lưu lại từ đêm đó.
5.
Ta ở ngoài cửa sổ nhìn thấy cảnh này, như bị đánh tỉnh.
Hả?
Triệu Huyên đi về phía nàng, ngón tay lướt qua cái cổ trắng nõn của nàng, bỗng dưng siết tay bóp chặt, "Ta nhớ rõ, ngươi là tỳ nữ của Thập Nhị. Muốn tính kế, tốt xấu gì cũng nên phái người lạ mặt.”
“Ta không phải......”
Bạch Chỉ kinh hoàng lắc đầu, khi sắp hít thở không thông Triệu Huyên lại buông tay.
Nàng run lẩy bẩy quỳ xuống đất khóc cầu:
"Nô tỳ không phải là người được phái tới, chỉ là nô tỳ nhớ nhung điện hạ đã lâu, mới có thể to gan lớn mật mạo nhận ân sủng.
“Làm sao ngươi biết được chuyện dấu răng?”
Triệu Huyên không tin lý do thoái thác này, nhưng rất nhanh đã tìm được trọng điểm.
Thấy Bạch Chỉ chỉ khóc không nói, Triệu Huyên trực tiếp rút trường kiếm treo trên tường ra,
"Kiên nhẫn của ta không nhiều lắm đâu.”
“Cửu ca!”
Ta hét lớn một tiếng, lảo đảo xông vào nhà.
Bạch Chỉ nhất thời rụt chặt cổ như gặp quỷ, ta cười mỉa với Triệu Huyên: "Tỳ nữ hoài xuân cũng không phải chuyện gì lớn, ngài rộng lượng chấp nhặt với kẻ tiểu nhân làm gì, để ta mang kẻ này về cẩn thận trừng phạt.”
Dứt lời, ta nháy mắt với Bạch Chỉ.
Nàng lập tức chạy vọt ra ngoài, lại bị hộ vệ ngoài cửa chặn lại, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Ta thầm kêu không ổn, đột nhiên có vật gì sắc lẹm lóe sáng, mũi kiếm của Triệu Huyên trực tiếp lướt qua gương mặt Bạch Chỉ.
Cắt đứt một sợi tóc.
Triệu Huyên cười nói: “Hoàng huynh lòng dạ hẹp hòi, nên rất muốn so đo.”
Mắt phượng của hắn sắc bén điếng người, hắn dùng kiếm chĩa vào Bạch Chỉ, "Không nói rõ ràng ra, thì phải ch.et.”
Hai đầu gối Bạch Chỉ mềm nhũn quỳ xuống.
“Bạch Chỉ!”
Ta hoảng hốt nhìn về phía nàng, cố gắng đánh thức lương tâm của nàng: "Ta và ngươi lớn lên bên nhau, ta chưa bao giờ bạc đãi ngươi, nếu ngươi gặp việc gì ấm ức có thể nói cho ta biết.”
Năm đó, ta cứu nàng khỏi Hoán Y cục.
Trừ Ninh phi.
Nàng và Chu ma ma là tri kỷ trung thành nhất của ta, nhưng hôm nay nàng lại muốn phản bội ta.
Bạch Chỉ chỉ vào ta, "Người đêm đó ngủ cùng ngài ở ngự hoa viên, là Thập Nhị điện hạ!"
Đến lượt Triệu Huyên giật mình hoảng sợ.
Hắn không dám tin nhíu mày, hoài nghi đánh giá ta từ trên xuống dưới.
“Cửu điện hạ có thể cho người đi kiểm chứng.”
Bạch Chỉ vì mạng sống, dứt khoát bán đứng ta hoàn toàn.
Triệu Huyên nghe vậy chậm rãi tới gần, ta lui về sau vài bước, gấp gáp nói: "Cửu ca chớ giận, ta và huynh cùng là nam nhân, lần đầu gặp phải loại chuyện này tất nhiên đều cảm thấy khó chấp nhận, nhưng chỉ cần chúng ta không nói toạc ra thì cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”
Không đợi ta biện hộ xong, trường kiếm của hắn đã chém tới chỗ ta, theo tiếng xoẹt của vải rách, vạt áo ta bị mũi kiếm vạch mở.
Băng vải buộc ngực lọt vào mắt hắn, Triệu Huyên ngước mắt nhìn ta chằm chằm, thanh âm run rẩy: "Ngươi là nữ tử?”
Xong rồi!