1
Năm tôi tám tuổi, một cô bé mặc váy công chúa chuyển đến lớp chúng tôi.
Năm ấy, tất cả bàn ghế gỗ của lớp học được thay bằng những bộ bàn học giống trong sách giáo khoa, phòng học lắp thêm điều hòa, còn có cả máy tính, mọi thứ đều thay đổi như một phép màu.
Ngay cả thầy giám thị nghiêm khắc nhất cũng mềm mỏng, dịu dàng với bạn học tên là Giang Vân Vân này.
Dù lớp học đã được làm mới hoàn toàn, cô công chúa nhỏ vẫn luôn tỏ vẻ không hài lòng.
Cô ấy trở thành bạn cùng bàn với tôi.
Cô ngồi xuống cạnh tôi một cách đầy kiêu ngạo:
"Giúp tôi dọn bàn ghế cho gọn."
Buổi trưa có bạn thì ra căn tin ăn cơm, có bạn thì về nhà ăn.
Chỉ có tôi là ngồi yên một chỗ không nhúc nhích.
Người giúp việc nhà Giang Vân Vân mang đến cho cô ấy hộp cơm được chuẩn bị kỹ càng, rất đẹp mắt.
Tôi nhìn đờ đẫn, chỉ có thể uống hai ngụm nước lạnh lớn, định dùng mẹo “đánh lừa” cái bụng đói.
Cô tiểu thư cao cao tại thượng ấy chỉ ăn vài miếng rồi không ăn nữa, đẩy hộp cơm về phía tôi với vẻ chán ghét.
Cô ấy ra lệnh:
"Tôi không thích lãng phí thức ăn.”
“Ăn hết đi."
Hôm nay tôi vừa đọc trong sách được một thành ngữ là "cơm ban thí".
Nhưng tôi đói quá.
Tôi ăn sạch hộp cơm tinh xảo đó.
Giang Vân Vân ngồi bên cạnh, chống cằm nhìn tôi.
Cho đến khi tôi ăn xong, cô ấy mới lấy ra một tờ khăn giấy thơm thơm, cau mày nói:
"Lau miệng đi, rồi nhớ đi rửa hộp cơm!"
Khi tôi rửa hộp cơm xong quay lại, thì thấy hai bạn nữ đang vây quanh Giang Vân Vân, thì thầm bằng những giọng điệu đầy ác ý
"Giang Vân Vân, sao cậu lại ngồi cùng bàn với Kỷ Nam Thư vậy?"
"Cậu mới chuyển đến chắc chưa biết, ba của nó là một tên cờ bạc, hơn nữa lại còn hay ăn trộm, bị cảnh sát bắt suốt đấy, nghe nói còn đánh cả mẹ nó!"
"Con gái của kẻ như vậy chắc chắn cũng là một đứa hư hỏng không ra gì, cậu không sợ cô ta trộm đồ của cậu sao?"
2
Tay tôi cầm hộp cơm bỗng chốc cứng ngắt, lòng bàn tay không ngừng toát ra những đợt mồ hôi lạnh.
Tôi đứng ở cửa lớp, lại thấy Giang Vân Vân quay đầu nhìn về phía tôi.
Tôi lập tức muốn quay người bỏ chạy, muốn tìm một cái lỗ chui xuống, muốn trốn đến nơi không ai có thể thấy mình.
Giang Vân Vân đứng dậy, váy công chúa lấp lánh như ánh sáng.
"Cậu qua đây."
Lúc đó tôi nghĩ, chắc chắn là cô ấy ghét bàn tay bẩn của tôi đã chạm vào hộp cơm của cô ấy.
Tôi vội vàng đặt hộp cơm lên bàn cô ấy:
"Xin lỗi, xin lỗi, tớ không cố tình giấu cậu chuyện này đâu…"
Cô công chúa kiêu kỳ Giang Vân Vân không hề vứt hộp cơm đi.
Cô ấy chỉ bình thản nhìn tôi:
"Cậu đã từng trộm đồ chưa?"
Tôi hoảng sợ đến mức vội vàng lắc đầu:
"Chưa! Tớ thật sự chưa từng trộm gì cả, tớ…"
Còn chưa nói hết, Giang Vân Vân đã quay ánh mắt về phía hai bạn nữ lúc nãy:
"Cô ấy nói chưa từng trộm đồ. Ai đưa ra cáo buộc thì người đó phải có bằng chứng. Các cậu không có chứng cứ mà vu oan cô ấy ăn trộm, đó là vu khống! Cảnh sát hoàn toàn có thể bắt các cậu đấy!"
Hai bạn nữ kia bị dọa sợ, rụt cổ lại định bỏ đi.
Nhưng lại bị Giang Vân Vân gọi giật lại:
"Này! Hai người phải xin lỗi Kỷ Nam Thư! Không thì tôi sẽ đến đồn công an tố cáo các người, để cảnh sát bắt hết các người lại!"
Trẻ con tám tuổi, rất sợ cảnh sát.
Thực ra tôi thường xuyên đến đồn cảnh sát báo án.
Nhưng cảnh sát thật sự sẽ không quản mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này.
Nhưng hai người đó không biết, nên rất sợ hãi liền xin lỗi tôi.
Giang Vân Vân cầm hộp cơm, nhìn xung quanh lớp học, trên gương mặt cao ngạo lộ ra vài phần hài lòng.
Cô ấy nói:
"Kỷ Nam Thư, từ hôm nay trở đi cậu chính là người hầu nhỏ của bản tiểu thư đấy!"
3
Buổi chiều sau khi tan học cô ấy ném hết bánh mì và đồ ăn vặt trong balo cho tôi.
"Cũng không muốn ăn nữa, cậu ăn hết đi."
Tối hôm đó, bố tôi lại say rượu và đánh tôi.
Tôi nằm trên chiếc giường ghép từ bìa giấy, dưới ánh trăng hắt vào từ bên ngoài, dùng tờ khăn giấy có mùi thơm mà Giang Vân Vân đưa cho tôi hôm nay, lau đi những vết má u bẩn trên người.
Tôi đói quá, bánh mì cũng bị bố tôi lấy đi mất rồi.
Tôi lén mở ra một viên socola mà mình đã giấu kỹ.
Socola… ngọt quá!
Ánh trăng ngoài kia… sáng thật, sáng vô cùng.
Ngày hôm sau, tôi bị ốm rồi, sốt rất cao vì vậy không thể đến trường.
Khi vẫn còn đang trong giờ học buổi chiều, Giang Vân Vân lại dẫn theo cảnh sát đến nhà tôi.
Bố tôi một lần nữa bị cảnh sát đưa đi giáo dục.
Còn tôi cũng nhờ vào đó đã được đưa đến bệnh viện.
Giang Vân Vân đứng bên giường bệnh, ánh mắt có chút mệt mỏi, nói:
"Xin lỗi, hiện tại tôi vẫn chưa đủ khả năng, không thể thay đổi được nhiều điều..."