Năm tám tuổi, tôi bắt đầu nhìn thấy được những dòng chữ kỳ lạ trôi qua trước mắt.
【Tại sao nữ phụ độc ác - Giang Vân Vân lại xuất hiện sớm thế này?】
【Cô ta còn nhỏ xíu mà đã độc ác vậy rồi, sao có thể bắt nạt nữ chính của như thế chứ?】
Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô bé mặc váy công chúa trắng muốt như tuyết - Giang Vân Vân.
Cô ấy vừa lấy hộp cơm ra, kiêu ngạo ra lệnh:
"Đi, rửa bát cho tôi."
Tôi cúi đầu nhìn hộp cơm vẫn còn nguyên lớp thịt kho tàu hơn nữa cơm còn chưa động đến, tôi bỗng cảm thấy mắt mũi cay xè.
Cô ấy không phải là kẻ độc ác như người ta nói.
Cô ấy là ánh trăng sáng treo cao giữa bầu trời đêm, xua tan bóng tối trong tôi.