9
Không ai ngờ Giang Vân Vân lại dám nói những lời đó trước toàn trường.
Ngay lập tức, cả sân trường náo loạn.
Các học sinh phía dưới xôn xao bàn tán, cả lớp tôi đều đồng loạt quay sang nhìn Cố Đình.
Gương mặt Cố Đình cứng đờ, lớp mỡ trắng trên mặt cậu ta run rẩy như thể đang khiếp sợ.
Hiệu trưởng cũng đen mặt, vô thức liếc sang hàng ghế một bên.
Hôm đó, buổi chào cờ lần đầu tiên không có bài phát biểu dài dòng của ban giám hiệu, mà nhanh chóng giải tán.
Sau này tôi mới biết, ba mẹ Giang Vân Vân — người đã quyên góp cho trường hai tòa nhà — đúng lúc đó đến trường tham quan.
Họ tức giận đến cực độ.
Giang Vân Vân bị mời vào văn phòng hiệu trưởng, đi cùng còn có Cố Đình và tôi.
Cô giáo chủ nhiệm Trương, hôm đó không còn dáng vẻ độc ác như trước, luống cuống nói:
"Hiệu trưởng, tôi thật sự không nói những lời đó với bạn học Giang!”
"Học sinh Giang Vân Vân ở trường học rất tốt, thành tích nổi bật, đoàn kết bạn bè, tôi không thể nói như vậy được!
"Tôi… tôi chỉ mắng Kỷ Nam Thư thôi."
Nghe vậy, Giang Vân Vân bước ra, đứng thẳng lưng:
"Hiệu trưởng, Kỷ Nam Thư cũng là con gái, chẳng lẽ cậu ấy đáng bị giáo viên lăng mạ như vậy sao?”
"Trường học của chúng ta có phải như thế không? Mặc cho con trai bắt nạt con gái, nhưng cuối cùng mọi tội lỗi lại dồn lên đầu của con gái, sau đó quay sang chửi con gái?"
Lần đầu tiên, tôi thấy ở "công chúa nhỏ" Giang Vân Vân một vẻ sắc bén, không khoan nhượng.
Hiệu trưởng lau mồ hôi trên trán dù chẳng có hạt nào, lại liếc nhìn ba mẹ Giang Vân Vân đang ngồi im lặng một bên.
Ông ta nói:
"Tất nhiên là không phải như vậy.”
"Trường học chúng ta tuyệt đối không dung túng bất kỳ hành vi xúc phạm học sinh nào."
Hôm đó, tôi nhớ rõ cô giáo Trương – người từng ngồi trên cao mà mắng nhiếc tôi – cuối cùng cũng cúi đầu xuống, xin lỗi tôi.
Cố Đình cũng bị ép phải xin lỗi tôi.
Cô giáo Trương bị đuổi việc.
Cố Đình chuyển trường.
Ba mẹ của Giang Vân Vân từ đầu đến cuối chỉ lạnh lùng liếc tôi một cái.
Hôm đó, mặt trời chói chang.
Chói mắt đến rực rỡ.
Giang Vân Vân nói:
"Kỷ Nam Thư, cậu thấy chưa? Hôm nay họ đã xin lỗi cậu.”
"Không phải vì mình, mà là vì thân phận của ba mẹ mình.”
"Cho nên, chúng ta cũng phải mạnh mẽ lên.”
"Mạnh mẽ đến mức không ai dám ức hiếp chúng ta.”
"Chúng ta phải dựa vào chính mình, để nắm lấy vận mệnh trong tay."
Hôm đó, tôi ngẩng đầu nhìn mặt trời cao cao trên bầu trời và thầm nghĩ:
Tôi tuyệt đối sẽ không trở thành cô gái bi thảm trong cốt truyện, người phải chịu muôn vàn khổ đau rồi ch ết đi chỉ để đánh thức sự hối hận muộn màng của nam chính.
10
Cũng chính ngày hôm đó, tôi mới biết rằng, tất cả mọi sự giúp đỡ dành cho tôi đều là do Giang Vân Vân tài trợ, hoàn toàn không liên quan gì đến nhà họ Giang.
Tôi không hiểu.
Giang Vân Vân mỉm cười, đôi mắt sáng long lanh như có những vì sao:
“Đó là vì tôi cảm thấy cậu xứng đáng! Ánh mắt của tôi rất tốt đấy, tôi thấy bạn của tôi chắc chắn không phải người tầm thường, coi như là đầu tư sớm vậy.”
Tôi đem mấy chữ “bạn của tôi” cẩn thận lưu lại trong tim, cảm giác như mảnh hoang mạc rộng lớn trong lòng bỗng nảy nở vô vàn mầm non non xanh.
Chỉ vì mấy chữ ấy thôi, tôi cũng nhất định không thể khiến Giang Vân Vân thất vọng!
Sau chuyện đó Giang Vân Vân bắt đầu bận rộn hơn.
Cô ấy không còn đi học võ cùng tôi.
Cũng rất ít xuất hiện ở trường.
Lần nào gặp lại cô ấy đều là trong những buổi tiệc ở trường.
Cô mặc váy công chúa lộng lẫy, rực rỡ trong ánh đèn sân khấu như đang phát sáng.
Tôi lại một lần nữa nhận ra khoảng cách giữa tôi và cô ấy.
Nhưng lần này, sau khi Giang Vân Vân biểu diễn xong, tôi chủ động nắm tay cô ấy.
Tôi hào hứng kể về chuyện gần đây:
“Cô giáo nói tớ học toán giỏi, còn dẫn tớ đi thi đấu toán, lần này tớ được hạng ba đó!”
Giang Vân Vân xoa đầu tôi, mỉm cười nói:
“Bạn học Nam Thư của chúng ta giỏi quá nha!”
Tôi không hiểu vì sao Giang Vân Vân vẫn tiếp tục đăng ký lớp võ thuật cho tôi.
Chắc chắn cô ấy có lý do riêng.
Tôi là người theo sau cô ấy – "chiếc đuôi nhỏ". Việc của tôi chỉ cần tôi cố gắng là được!
Mỗi năm, Giang Vân Vân luôn đưa tôi đi khám sức khỏe cùng.
Cô ấy rất đường hoàng nói:
“Tôi sợ lấy máu. Tôi sợ mấy cái kiểm tra này. Cậu là bạn của tôi, tất nhiên phải đi kiểm tra cùng tôi rồi.”
Kết quả khám sức khỏe của tôi và cô ấy đều bình thường.
Thậm chí có lúc tôi cảm thấy cô ấy quan tâm đến phiếu khám của tôi còn hơn cả của chính mình.
Chỉ cần tôi có chút vấn đề, cô ấy sẽ kéo bác sĩ hỏi cho ra lẽ.
Tôi hỏi cô ấy tại sao.
Cô ấy kiêu ngạo đáp:
“Tôi quan tâm đến chiếc đuôi nhỏ của mình, chẳng phải là chuyện đương nhiên sao? Nếu cậu bị bệnh, ai sẽ chạy việc vặt cho tôi đây?”
Thế nhưng…
Đến bây giờ Giang Vân Vân cũng rất ít sai tôi làm việc vặt rồi.