11
Năm tôi lên cấp ba, nhờ thành tích toán học xuất sắc mà tôi được vào cùng một trường trung học với Giang Vân Vân.
Nhưng chúng tôi không học cùng lớp.
Ngôi trường tư thục quý tộc này, phần lớn học sinh đều xuất thân từ những gia đình có quyền thế.
Chỉ riêng tôi, thân phận thấp kém.
Trong kỳ kiểm tra đầu năm, tôi đứng nhất khối.
Trước bảng vinh danh, tôi nhìn thấy Giang Vân Vân.
Ánh mắt cô ấy dừng lại trên tên tôi, khóe miệng cong lên, nhưng lại có chút nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Tôi nghĩ, chắc chắn cô ấy đang giấu tôi điều gì đó.
Tôi cũng lập tức tìm thấy tên của Giang Vân Vân trên bảng.
Thành tích môn văn hóa của cô ấy cũng không tệ.
Khi Giang Vân Vân quay đầu lại, cũng nhìn thấy tôi.
Tôi vẫy tay, định tiến đến chào cô ấy.
Nhưng chuông vào lớp vang lên.
Lớp học của chúng tôi ở hai phía khác nhau.
Chúng tôi bị dòng người đẩy xa dần.
Nhưng tôi vẫn nhìn thấy Giang Vân Vân giơ ngón tay cái lên với tôi.
Miệng cô ấy như đang nói:
“Giỏi lắm!”
12
Bắt đầu từ cấp ba, chuyện của Giang Vân Vân dường như ngày càng nhiều hơn.
Cô ấy mãi mãi là người xuất sắc, luôn tỏa sáng rực rỡ.
Mới học cấp ba thôi mà cô ấy đã bắt đầu tự mở công ty.
Còn tôi thì chẳng hiểu gì mấy thứ đó, chỉ biết học hành là thứ duy nhất có thể bấu víu.
May mắn là thành tích học tập của tôi còn tạm được, nên chỉ có thể liều mạng học hành.
Liên tục đoạt giải trong các cuộc thi toán học.
Một lần sau khi trở về trường từ lớp huấn luyện, tôi bị người ta chặn ngay tại lớp học.
Một cốc nước hắt thẳng vào người tôi:
“Kỷ Nam Thư, mày đúng là tiện nhân thật đấy! Mày dám quyến rũ người tao thích!”
Cô gái trước mắt, tôi gần như chẳng quen biết.
Càng không biết ai là người cô ấy thích.
Thấy tôi không nói gì, cô gái tóc xoăn dẫn đầu tức giận nói:
“Cởi hết đồ nó ra, để cả trường thấy nó là hạng người gì!”
Vài cô gái bên cạnh lúc đầu còn ngập ngừng không dám ra tay.
Cô tóc xoăn lại gào lên:
“Giờ Giang Vân Vân không có ở đây, các cậu sợ cái gì? Chẳng qua nó chỉ là một con chó của Giang Vân Vân, chúng ta đánh thì đánh thôi!”
Ánh mắt tôi lập tức trở nên sắc lạnh.
Xem ra việc tôi không bỏ bê lớp võ thuật thật là hữu ích.
Những cô gái chỉ biết giật tóc, tạt nước này sao có thể là đối thủ của tôi?
Chỉ vài chiêu đơn giản, tôi đã chế ngự được hết đám người đó.
Tôi cứ nghĩ chuyện đến đây là kết thúc.
Nhưng bọn họ lại càng quá đáng hơn, bắt đầu nhét chuột ch ết vào hộc bàn của tôi, đổ keo lên ghế, đặt đinh nhọn vào tủ đồ, đổ đồ ăn của tôi trong giờ ăn…
Mọi thứ đều ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống thường ngày.
Tôi thu thập đầy đủ bằng chứng, rồi trực tiếp đến gặp hiệu trưởng:
“Thầy ơi, em nghĩ em cần chuyển trường.”
13
Lúc này, tôi đã học lớp 12.
Mấy năm gần đây, thành tích chung của trường không mấy nổi bật, mà tôi thì không chỉ học giỏi, còn có năng khiếu toán khiến nhà trường vô cùng tự hào.
Hiệu trưởng vừa nghe tôi nói muốn chuyển trường liền lập tức lo lắng, hỏi rõ ngọn ngành.
Tôi nộp toàn bộ bằng chứng.
Khi những cô gái kia bị gọi đến phòng hiệu trưởng, mặt ai nấy đều tràn đầy bất mãn.
Tôi lại một lần nữa đứng trong phòng hiệu trưởng.
Lần này, bên cạnh tôi không có Giang Vân Vân.
Nhưng lưng tôi vẫn đứng thẳng.
Hiệu trưởng nghiêm khắc phê bình nhóm học sinh đó, tất cả đều bị ghi kỷ luật và gọi phụ huynh đến.
Qua chuyện lần này, tôi mới hiểu rằng – khi có năng lực, việc đứng thẳng sống không phải chuyện khó.
Bạn có thực lực, có giá trị.
Tự nhiên sẽ có người sẵn lòng dọn đường cho bạn đi.
Nhưng cuối cùng, chuyện này vẫn đến tai Giang Vân Vân.
Cô ấy đặc biệt quay về trường một chuyến.
Trên mặt không trang điểm, nhưng ánh mắt sắc sảo, đã rất giống một người trưởng thành điềm tĩnh đối mặt với mọi thứ.
Cô ấy vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt như năm tám tuổi:
“Chiếc đuôi nhỏ, cậu bị bắt nạt sao không nói với tớ?”
Nhưng lần này, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, là ngang hàng – không còn lệch vai lệch tầm nữa.
Tôi cười đáp:
“Tớ không muốn để Vân Vân cứ phải lo lắng cho tớ mãi.”
Tôi không biết Giang Vân Vân đã dùng cách gì, nhưng những học sinh từng bắt nạt tôi, chỉ sau một đêm… toàn bộ đều không còn đến trường nữa.
Tôi muốn đem toàn bộ tiền thưởng từ các cuộc thi đưa cho Giang Vân Vân.
Nhưng cô ấy lại nhét chiếc thẻ ngân hàng vào tay tôi:
“Nói đến tiền giữa chúng ta thì quá khách sáo rồi. Cậu biết mà, tớ không làm tất cả những điều này vì tiền.”