Nữ Phụ Độc Ác Gì Chứ? - Chương 6

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

14
Khi biết tôi được tuyển thẳng đại học, Giang Vân Vân lại quay về trường một lần nữa.
 
Cô ấy ôm theo một bó hoa hướng dương.
 
Dưới ánh nắng rực rỡ của buổi sáng sớm, cô ấy bước về phía tôi.
 
Khi đưa bó hoa cho tôi, tôi thấy trên cánh hoa vẫn còn đọng sương trong suốt, dưới ánh nắng chiếu vào lấp lánh như đá quý.
 
Giang Vân Vân vẫn mang vẻ kiêu ngạo thường thấy:
 
“Hoa này trồng trong vườn cũng chỉ là trồng thôi, chi bằng tặng cậu.”
 
Mãi về sau, tôi mới biết, những bông hướng dương ấy là do chính Giang Vân Vân tự tay trồng.
 
Cô ấy đã chăm hoa.

Cũng đã chăm sóc tôi.
 
Cô ấy đứng dưới nắng, nói về kế hoạch của mình:
 
“Tớ sẽ đi du học.”
 
Tôi nhìn ánh sáng lấp lánh trên người cô ấy, đã đuổi kịp bước chân cô, có thể sánh vai bước cùng cô.
 
Tôi nói:
 
“Chúc cậu may mắn nhé!”
 
Giang Vân Vân dừng bước, nghiêng đầu nhìn tôi, trong ánh mắt lần đầu tiên có chút lo lắng.
 
Tôi luôn cảm thấy trong ánh mắt cô ấy, ẩn chứa một nỗi u sầu không thuộc về lứa tuổi này.
 
Đôi lúc, tôi còn cảm thấy cô ấy đang nhìn xuyên qua tôi để nhìn một người khác.
 
Tôi không nhịn được chọc vào eo cô – chỗ cô rất nhột.
 
Cuối cùng cô ấy cũng để lộ nét tinh nghịch như một thiếu nữ tuổi đôi mươi.
 
“Hahahaha… Kỷ Nam Thư! Cậu dừng lại đi!”

Nhìn nụ cười trên gương mặt cô ấy, tôi cũng thôi không trêu chọc nữa.
 
Tôi nắm lấy tay cô.
 
Giống như khi còn tiểu học, cô đã từng nắm tay tôi như thế.
 
“Giang Vân Vân, bây giờ tớ không còn là cô bé Kỷ Nam Thư ăn không no năm nào nữa. Từ nay về sau, cậu cứ làm điều mình muốn, đừng lo cho tớ nữa. Tớ cũng không thể mãi mãi sống dưới sự che chở của cậu. Tớ muốn trở thành một người bạn xứng đáng, cùng cậu sánh bước.”
 
Giang Vân Vân cười. Ánh mắt của cô ấy đầy tự hào.
 
Má cô ấy ửng hồng, dưới ánh nắng rực rỡ trông càng thêm rạng rỡ sức sống.
 
“Giờ lại trách tớ lo cho cậu hả? Tớ chỉ sợ lúc tớ đi nước ngoài, cậu bị tên đàn ông tồi nào đó lừa thôi.
À còn nữa, cậu phải cẩn thận với cha cậu đấy.”
 
Giang Vân Vân còn định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ há miệng mà không nói thêm câu nào.

15
Giang Vân Vân đi du học.
 
Ngày khai giảng, tôi lại thấy những dòng chữ kì quái hiện lên trên bầu trời:
 
【Aaa, cuối cùng cũng sắp đến đoạn nam nữ chính gặp nhau rồi!】
 
【Nữ chính thật sự quá thảm…】
 
【Giờ cô ấy vẫn chưa biết mình sắp bị cha ruột bán đi đúng không?】
 
【Cô ấy được nam chính cứu, tưởng là sự cứu rỗi, nào ngờ đó là một vực sâu khác…】
 
【Khoan đã! Đây là đại học nào? Thanh Hoa à? Lần trước xem thì chỉ là một trường bình thường mà?】
 
Tôi nhìn những dòng chữ ấy, mắt hơi cụp xuống.

Những năm qua, nhờ có Giang Vân Vân bảo vệ, cha tôi không dám đến làm phiền.
 
Ngày tôi đi đăng ký nhập học.
 
Quả nhiên thấy ông ta.
 
Ông ta trông già hơn trước rất nhiều, có vẻ cuộc sống những năm qua chẳng tốt đẹp gì.
 
Nhưng ánh mắt ông ta vẫn đầy sát khí, còn dữ dằn hơn cả năm xưa.
 
Khi còn nhỏ tôi từng sợ.
 
Nhưng bây giờ, tôi không sợ nữa.
 
Lại có thêm các dòng chữ xuất hiện:
 
【Nữ chính tội nghiệp, chút nữa nhất định không được mềm lòng đấy nhé!】
 
【Không được đi ăn với ông ta! Trong sữa có thuốc đó! Ông ta định bán cô lấy tiền mà!】
 
Tôi nhìn Kỷ Kiến – khó mà tin nổi ở thời đại này, còn có người buôn bán con ruột của mình.
 
Nhưng nghĩ lại, ông ta là một con nghiện cờ bạc.
 
Một kẻ không có tình thân, thì chuyện gì cũng dám làm.
 
Tôi vẫn đi ăn cùng ông ta.
 
Kỷ Kiến từ túi áo lấy ra một hộp sữa, còn cắm sẵn ống hút cho tôi.


Gương mặt ông ta đầy nịnh nọt:
 
“Nam Thư nhà ta thật giỏi giang, có người còn nói tao không biết mày đậu Thanh Hoa cơ đấy!
Tao còn nhớ hồi nhỏ mày rất thích uống sữa mà.”
 
Lúc nhỏ đúng là tôi từng nói muốn uống sữa.
 
Vì luôn thấy các bạn nhỏ khác có sữa, còn tôi thì chưa từng được uống.
 
Nhưng mỗi lần tôi nói ra điều đó, lại bị Kỷ Kiến đánh đập và chửi rủa.
 
Sau này, Giang Vân Vân cho tôi uống sữa.
 
Vừa uống xong là tôi đau bụng tiêu chảy.
 
Lúc đó mới biết – tôi bị bất dung nạp lactose.

16
Tôi giả vờ ngất xỉu, bị Kỷ Kiến đưa lên xe.
 
Khi ông ta đưa tôi đến nơi, tôi mới biết — tôi đáng giá năm trăm ngàn tệ.
 
Sau khi chắc chắn ông ta đã nhận đủ tiền, tối hôm đó, tôi lập tức khống chế gia đình định “mua” tôi.
 
Người vùng quê tuy có sức mạnh thể chất, nhưng không phải là đối thủ của tôi.
 
Tôi báo cảnh sát.
 
Rồi tìm luật sư, khởi kiện Kỷ Kiến ra tòa.
 
Tội buôn bán người, vật chứng đầy đủ, bị kết án mười năm t ù.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo