Nữ Phụ Độc Ác Gì Chứ? - Chương 3

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
6
Giang Vân Vân đã lo học phí cho tôi, nên tôi được học cùng cô ấy ở trường nội trú.
 
Mọi thứ dường như đang dần tốt lên.
 
Hôm đó, lớp tôi chuyển đến một bạn học mới — Cố Đình.
 
【Cặp oan gia bắt đầu rồi kìa!】
 
【Cố Đình cuối cùng cũng xuất hiện rồi!】
 
【Nữ chính tưởng mình không học trường cũ thì sẽ tránh được Cố Đình à? Đây là “nghiệp duyên số mệnh” đó!】
 
【Tuy bây giờ Cố Đình hơi “dầu mỡ”, còn là một thằng béo, nhưng đúng là một “cổ phiếu tiềm năng”! Sau này ốm xuống, đẹp trai xỉu luôn!】
 
Giang Vân Vân nhìn thầy chủ nhiệm giới thiệu Cố Đình, không kìm được chửi thề một câu.
 
Sau đó, cô ấy lẩm bẩm gì đó, tôi nghe không rõ.
 
Cố Đình ngồi ngay sau lưng tôi.
 
Cấp hai, các bạn nữ bắt đầu dậy thì. Tôi thì phát triển cơ thể rõ rệt hơn hẳn.
 
Cố Đình như thể tìm được trò vui.
 
Lúc đó kiểu áo hai dây đang là mốt, tôi cũng mặc loại đó.
 
Vậy mà Cố Đình ở phía sau lại kéo dây áo của tôi ra.
 
Tiếng cười lớn của cậu ta khiến cả lớp quay lại nhìn.
 
May là Giang Vân Vân không có trong lớp lúc đó.
 
Tôi chạy vào nhà vệ sinh để buộc lại dây, vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt mày cũng vì vậy mà đỏ bừng lên.
 
Trở lại lớp, tôi siết chặt tay thành nắm đấm:
 
"Nếu cậu dám làm vậy lần nữa, tôi sẽ đánh cậu!"
 
Từ đó, tôi không mặc áo có dây buộc nữa.
 
Nhưng Cố Đình lại tìm ra “trò vui” khác, cứ giật dây áo tôi rồi búng vào đó.
 
Cậu ta rất ranh mãnh, biết Giang Vân Vân luôn bảo vệ tôi, nên toàn chọn lúc cô ấy không có mặt để chọc phá tôi.
 
Lần này, cậu ta còn lấy trộm băng vệ sinh của tôi.
 
"Cậu đang tìm cái này à? Đồ con gấu cái!"
 
"Qua đây mà lấy nè!"
 
Tôi vừa định bước tới thì Cố Đình lại ném băng vệ sinh sang cho đám con trai khác.
 
Bọn họ nhìn bộ dạng mặt đỏ bừng vừa xấu hổ vừa tức giận nhưng không thể làm gì của tôi rồi cười ầm lên.
 
 Những dòng chữ đó vẫn đang nhảy:
 
【Dù bây giờ Cố Đình hơi quá quắt, nhưng sau này cậu ấy sẽ biết lỗi mà.】
 
【Dù sao thì cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ chưa lớn. Không có những trò nghịch ngợm này, sau này làm sao mở ra màn “truy thê hoả táng tràng” được?】
 
Nhưng lần này, tôi không nhịn được nữa.
 
Tôi đánh Cố Đình một trận.
 
Đánh đến mức mặt cậu ta sưng vù.
 
Tôi đã luyện võ mấy năm với Giang Vân Vân, thầy giáo còn khen tôi có thiên phú!
 
Tên nhóc mập như Cố Đình, làm sao là đối thủ của tôi chứ!
 
Dòng chữ trước mắt lại bắt đầu nhảy liên tục:
 
【Ủa??? Nữ chính của tụi mình – đoá tơ hồng mềm yếu, sao lại thành ra như thế này?】
 
【Aaaa, hình tượng nhân vật sụp đổ rồi kìa!】
 
【Bây giờ bị đánh te tua như vậy, sau này Cố Đình còn yêu nữ chính nổi nữa không? Còn “truy thê hỏa táng tràng” gì nữa?】
 
Tôi vốn dĩ chưa bao giờ muốn có “truy thê hoả táng tràng” nào cả.
 
Tôi chỉ muốn người làm sai phải trả giá!
 
7
Sau đó tôi bị mời phụ huynh.
 
Bố tôi đánh tôi một trận như trời giáng:
 
"Con đ* rác rưởi! Mày còn dám đánh nhau ở trường à?"
 
Ông ta chỉ sợ mất tiền bởi lẽ nhà Cố Đình vừa có tiền vừa có thế.
 
Giáo viên chỉ thẳng vào mặt tôi mà mắng một loạt những câu khó nghe tới vô cùng:
 
"Đúng là con gái của một người đàn bà lăng loàn, cũng chẳng ra gì!”
 
"Thứ hạ tiện, tí tuổi đầu đã biết quyến rũ đàn ông!”
 
"Trường học là nơi học hành, không phải là chỗ để mày phát tình!"
 
Tôi đứng trong văn phòng, rõ ràng cửa sổ đã đóng, mà vẫn thấy gió lùa tứ phía, lạnh buốt như tâm hồn tôi vậy.
 
Tôi sai rồi sao?
 
Tôi đã đánh Cố Đình.
 
Nhưng tôi không thể đánh lại cả thế giới này.
 
Tôi cố gắng che giấu vết thương, không hề phát hiện có một bóng dáng quen thuộc lướt qua bên cửa sổ.
 
Hiện tại, tôi đã có lòng tự trọng.
 
Tôi không muốn để Giang Vân Vân nhìn thấy bộ dạng này của mình.
 
8
Thứ Hai, Giang Vân Vân với tư cách là đại diện học sinh, phát biểu dưới cờ.
 
Cô ấy đứng dưới ánh nắng chói chang, nở nụ cười rạng rỡ, tự tin và kiêu hãnh.
 
Dù mặc cùng bộ đồng phục với tôi, nhưng cô ấy vẫn hoàn toàn khác biệt.
 
Cố Đình lại chọc tôi từ phía sau:
 
"Thấy chưa?”
 
"Một con chuột cống thối như mày, có thấy mày khác xa với Giang Vân Vân cỡ nào không?”
 
"Đừng tưởng ngày nào cũng bám lấy Giang Vân Vân thì mày là bạn cô ấy, là tiểu thư danh giá gì nhé!"
 
Tôi cúi đầu nhìn lên cô ấy từ xa.
 
Phải rồi.
 
Có lẽ tôi sinh ra đã định sẵn phải ch ết sớm, bị chôn vùi trong bụi đất.
 
Tôi lấy tư cách gì mà đứng bên cạnh Giang Vân Vân chứ?
 
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng Giang Vân Vân vang dội như tiếng chuông:
 
"Tôi bị bạn nam trong lớp — Cố Đình — quấy rối.”
 
"Cậu ta kéo dây áo tôi, búng dây áo sau lưng tôi, còn lén lấy băng vệ sinh của tôi chuyền tay khắp lớp.”
 
"Vậy mà giáo viên của tôi lại mắng tôi là hạ tiện, là dụ dỗ con trai.”
 
"Hôm nay, tôi muốn hỏi toàn thể thầy cô và học sinh trong trường — là tôi hạ tiện, hay là xã hội này sai trái?"
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo