Ngoại truyện (Giang Vân Vân):
Ngày tôi trở về nước, tôi mới biết Tưởng Yến An đã có một cô gái bên cạnh.
Tôi thừa nhận, tôi có chút cảm tình với Tưởng Yến An.
Anh ta nói với tôi:
“Có một cô gái cứ quấn lấy tôi mãi, em có thể giúp tôi giả làm bạn gái không?”
Lúc ấy, tôi đã rung động. Tôi đồng ý.
Tôi không biết rằng, tôi đã đẩy một cô gái xinh đẹp khác xuống vực sâu.
Tưởng Yến An nói đã chia tay với Kỷ Nam Thư từ lâu, Kỷ Nam Thư cứ mãi bám lấy anh ta, cô ấy ham hư vinh, dùng đủ mọi thủ đoạn, chỉ để được làm phượng hoàng trên cành.
Anh ta bị bám đến mức bất lực không thoát ra được.
Tôi chưa từng tiếp xúc với Kỷ Nam Thư, vì tôi tin rằng Tưởng Yến An sẽ giải quyết tốt chuyện riêng của mình.
Nhưng sau đó tôi mới biết, những người bạn bên cạnh Tưởng Yến An muốn lấy lòng tôi, nên liên tục chèn ép Kỷ Nam Thư.
Một lần, tôi đưa Tưởng Yến An say rượu về nhà, tôi nhìn thấy cô gái kia được cố ý trang điểm để giống tôi tới năm phần.
Trong mắt cô ấy chỉ toàn nỗi bi thương.
Hôm ấy trời mưa.
Cô ấy rõ ràng đã đợi rất lâu.
Cô ấy đưa khăn cho tôi, còn nấu cho tôi bát nước gừng giải cảm.
Cô ấy nói xin lỗi, nói sẽ rời đi.
Bóng lưng cô ấy giống như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi — rất đáng thương.
Khi đó, tôi cảm thấy cô ấy hình như không giống như Tưởng Yến An đã nói, nhưng tôi vẫn chưa mấy để tâm.
Mãi cho đến khi tôi nghe từ người khác rằng:
Kỷ Nam Thư chỉ là một “thế thân” được Tưởng Yến An nuôi bên cạnh.
Là vì anh ta quá yêu tôi?
Tôi bắt đầu điều tra kỹ hơn, và phát hiện Kỷ Nam Thư ở lại bên cạnh anh ta là vì bất đắc dĩ.
Tôi chỉ cảm thấy — nực cười!
Lúc đó, tôi bừng tỉnh.
Thì ra, tôi là nữ phụ độc ác trong một cuốn tiểu thuyết.
Tôi không muốn đối đầu với một cô gái ấm áp như vậy nữa.
Tôi hỏi ý Kỷ Nam Thư, rồi dẫn cô ấy rời khỏi Tưởng Yến An.
Tôi để cô ấy mặc quần áo mà cô thích, học những điều mà cô yêu thích.
Tưởng Yến An nổi giận, vì tôi mang Kỷ Nam Thư đi, liền quay sang tấn công công ty của tôi.
Nhà tôi phá sản.
Gia đình cũng không muốn liên quan đến tôi nữa.
Tôi và Kỷ Nam Thư, hai kẻ bị xã hội ruồng bỏ, đã đến một thị trấn nhỏ ở phương Nam.
Tôi từ nhỏ sống trong nhung lụa, không có kỹ năng sống, nên chuyển sang để Kỷ Nam Thư chăm sóc tôi.
Sau này, cô ấy càng ngày càng gầy, lúc này tôi mới phát hiện cô ấy lén lút nôn ra má u từ lâu rồi.
Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra, mới biết cô ấy đã bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Cô ấy nhìn tôi đầy căng thẳng, không ngừng xin lỗi:
“Tôi không cố ý bị bệnh đâu. Thật sự, tôi không muốn bị bệnh.”
Tôi nói tôi lo cho cô ấy.
Nhưng trên mặt cô ấy lại nở nụ cười:
“Tôi không đau chút nào! Thật đó!”
Sao có thể không đau được?
Là vì cô ấy đã quen với đau đớn quá nhiều trong cuộc đời này rồi.
Tôi dùng số tiền còn lại mua thuốc cho cô ấy.
Khi đến bệnh viện, chúng tôi đi ngang qua một cửa hàng hoa.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào hoa hướng dương, thất thần.
Tôi hỏi giá, nhưng rồi lại đặt bó hoa xuống.
Tôi chỉ mua một ít hạt giống hướng dương, đợi thời tiết đẹp, sẽ trồng một ít cho cô ấy.
Tôi ăn xong hộp cơm tinh tế ấy, đã định đi xin lỗi Tưởng Yến An, cầu xin anh ta giúp Kỷ Nam Thư.
Nhưng Kỷ Nam Thư phát hiện ra.
Cô níu lấy tay áo tôi, cầu xin:
“Cô Giang, tôi chưa từng được đón giao thừa nào cả! Tôi chưa từng đốt pháo hoa. Tết sắp đến rồi, có thể... chờ đến sau giao thừa rồi hãy đi tìm anh ta được không?”
Đêm giao thừa hôm đó, tôi học cách gói há cảo trên mạng.
Gói rất xấu.
Lúc nấu thì nổ tung ra, nhân thịt hòa vào nước, trông vừa đục vừa xấu.
Mùi vị cũng chỉ bình thường.
Nhưng hôm đó, Kỷ Nam Thư lần đầu tiên ăn hết một bát lớn.
Cô ấy khen tài nấu nướng của tôi:
“Cô Giang, không ngờ cô còn biết nấu ăn đó! Năm sau tôi còn muốn ăn há cảo cô gói nữa.”
Tôi cười nói “được”.
Ăn xong, tôi mang những pháo hoa rẻ tiền đã mua sẵn ra khu đất xi măng trống trước căn nhà thuê.
Cô ấy ngồi trên xe lăn, mỉm cười nhìn tôi.
Tôi đi châm pháo hoa.
“Đoàng!”
Pháo hoa rực rỡ nở bung trên trời.
Tôi quay đầu lại gọi:
“Kỷ Nam Thư, cô nhìn kìa! Pháo hoa đẹp thật đấy!”
Nhưng...
Kỷ Nam Thư còn chưa kịp nhìn thấy pháo hoa được đốt riêng cho cô ấy, đôi mắt đã nhắm lại.
Và... không bao giờ mở ra nữa.
(Hoàn)