Nữ Phụ Độc Ác Gì Chứ? - Chương 8

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

19
Tôi và Tưởng Yến An đến vùng ngoại ô.
 
Anh ta lái xe.
 
Thậm chí tôi còn mang theo dây thừng.
 
Ánh mắt anh ta càng thêm nồng nhiệt.
 
Nếu cảnh sát ở thế giới này không thể xử lý nam chính, vậy thì — tôi sẽ ra tay.
 
Giờ tôi cảm thấy vô cùng biết ơn, vì Giang Vân Vân đã dạy tôi học võ từ nhỏ.
 
Ở nơi hoang vu hẻo lánh, không có cảnh sát, Tưởng Yến An sao có thể là đối thủ của tôi?
 
Tôi quăng hắn một cú qua vai, rồi thêm hai cú đấm “bốp bốp” như búa tạ, hắn ngất lịm tại chỗ.
 
Bình luận nổi lên:
 
【Chuyện gì đang xảy ra vậy?】
 
【Đây là...?】
 
【Ngoài trời, kích thích, lộ thiên? Tôi đã nạp tiền, mà cho tôi xem cái này á?】
 
【Nữ chính ngầu quá! Tôi mê rồi!】
 
【Nữ chính thế này thật quá tuyệt vời! Tất cả là nhờ Giang Vân Vân!】
 
【Tình bạn thế này thật tuyệt vời!】
 
【Tại sao nữ chính và nữ phụ nhất định phải đấu đá nhau? Thế này thật ấm lòng!】

Tôi đeo găng tay, cởi hết quần áo của Tưởng Yến An, chỉ chừa lại một chiếc quần lót.
 
Sau đó, tôi dùng dây thừng trói hắn vào thân cây.
 
Tôi còn mang theo một chai nước, tạt thẳng lên mặt hắn cho tỉnh lại.
 
Ngoài trời.
 
Kích thích.
 
Lộ thiên.
 
Tưởng Yến An vừa tỉnh, nhận ra tình cảnh của mình thì mặt tối sầm lại:
 
“Kỷ Nam Thư, cô dám làm thế với tôi? Cô tin không, tôi sẽ khiến cả nhà cô phải chôn theo cô!”


Tôi chẳng thèm quan tâm đến mấy câu thần kinh của hắn.
 
Tay cầm con dao nhỏ, nhẹ nhàng đưa qua đưa lại trên người hắn:
 
“Tôi đã chụp lại tất cả ảnh của anh rồi đó. Nếu sau này còn dám quấy rối tôi và Giang Vân Vân, tôi sẽ cho cả thiên hạ xem cái ‘Tổng Giám đốc Tưởng cao quý’ ra sao nhé! Tất nhiên, nếu anh muốn chọn cách ‘ra đi trong danh dự’, tôi cũng có thể tiễn anh ngay tại đây.”
 
Tôi cười nhẹ nhàng, nhìn thấy Tưởng Yến An sợ tới mức tè ra quần.
 
Tôi bịt mũi lùi lại hai bước.
 
Hắn nhìn quanh thấy không một bóng người, cuối cùng cũng hiểu —
 
Tôi không nói chơi. Tôi thật sự có thể gi ết hắn.
 
Hắn vội vàng xin lỗi:
 
“Xin lỗi, cô Kỷ! Xin lỗi, tất cả là do tôi không biết điều! Cầu xin cô tha cho tôi!”
 
Tôi lại tát thêm một cái:
 
“Thật buồn nôn!”

Tôi đưa dao dí vào cổ hắn:
 
“Sau này mà còn dám đến gần bọn tôi lần nữa, tôi thật sự sẽ gi ết anh.”
 
Tôi lấy sạch quần áo, đồng hồ và mấy thứ có giá trị của hắn, mang đi bán đồ cũ.
 
Hôm sau, tôi còn tốt bụng báo cho trợ lý của Tưởng Yến An tới đón hắn.
 
Vài ngày sau, như tôi dự đoán —
 
Cảnh sát vẫn chẳng làm gì cả, chẳng ai tới bắt tôi.
 
Tưởng Yến An cũng không dám vác mặt đến gặp tôi lần nào nữa.

20
Năm tư đại học, Giang Vân Vân quay về.
 
Lúc này, cô ấy đã không còn là cô gái năm xưa nữa.
 
Cô ấy đã trở thành một người mà Tưởng Yến An cũng không dám đụng đến.
 
Chỉ trong một năm, cô ấy đã khiến tập đoàn Tưởng thị sụp đổ, tuyên bố phá sản.
 
Tưởng Yến An mất luôn hào quang nam chính, hàng loạt hành vi vi phạm pháp luật cũng bị phanh phui, cuối cùng bị tống vào t ù ngồi may vá.
 
Từ nay về sau, Tưởng Yến An không còn là mối đe dọa với chúng tôi nữa.
 
Cốt truyện trong truyện kết thúc và bình luận cuối cùng cũng hiện ra:
 
【Kết thúc rồi, tung hoa!】
 
【Sự cứu rỗi giữa các cô gái thật sự rất cảm động!】
 
【So với phiên bản trước, cái này hay hơn hẳn!】
 
【Hu hu hu, cảm động muốn khóc. Nữ chính và nữ phụ đều là người tốt thật sự!】


Cái gọi là cốt truyện thì đã kết thúc, nhưng cuộc sống của tôi và Giang Vân Vân vẫn tiếp tục.
 
Tôi quyết định tiếp tục theo đuổi nghiên cứu trong lĩnh vực Toán học.
 
Tôi cũng được xem là có chút thiên phú trong toán học.
 
Những năm gần đây, tôi giành được vô số giải thưởng.
 
Hầu như mỗi lần lễ trao giải, Giang Vân Vân đều đến.
 
Cô ấy ngồi dưới khán đài, ánh mắt luôn ánh lên nụ cười tự hào.
 
Mỗi lần lên nhận giải, tôi đều gửi lời cảm ơn đến một người:
 
“Cảm ơn, người bạn thân nhất của tôi — cô Giang Vân Vân.”

21
Năm đó.
 
Cô ấy mua một căn biệt thự.
 
Vào ngày Tết, cô mời tôi đến đón năm mới cùng nhau.
 
Đêm hôm đó, trăng rất sáng, rất sáng.
 
Há cảo cô ấy làm vừa to vừa tròn, vị cũng rất ngon.
 
Sau khi hai chúng tôi ăn cơm xong, cô ấy mang ra vài thùng pháo hoa.
 
Cô đưa cho tôi một que diêm.
 
Chúng tôi cùng nhau đốt pháo hoa.
 
“Đoàng——”
 
Pháo hoa nổ tung trên bầu trời rực rỡ.
 
Giang Vân Vân mỉm cười, trong đôi mắt lần đầu tiên hiện lên sự thư thái như vậy.
 
Cô nói:
 
“Kỷ Nam Thư, cậu nhìn kìa, pháo hoa đẹp thật đấy!”
 
Tôi nhìn pháo hoa nổ tung trên trời, rực rỡ rồi dần dần tan biến vào hư không, một vầng trăng tròn lơ lửng giữa trời, còn đẹp hơn pháo hoa.
 
Giang Vân Vân cứ nhìn tôi mãi, như đang chờ tôi đáp lại.
 
Tôi quay sang nhìn cô ấy, khẽ cong môi mỉm cười:
 
“Đúng vậy, Giang Vân Vân, pháo hoa thật đẹp.”
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo