1.
Tôi tìm thấy một xấp tranh vẽ Hứa Niệm trong két sắt của Chu Từ.
Khoảnh khắc cõi lòng tan nát, tôi liền biết rằng - Chu Từ ch chắc rồi.
Tôi không nhiều lời mà lao đến tát cho hắn hai cái thật mạnh, còn cào rách cả mặt hắn.
Ban đầu, Chu Từ chỉ né tránh, nhưng sau đó hắn bị chọc tức, liền tức giận đẩy tôi ra.
“Cô phát điên cái gì vậy? Có bệnh à?”
Tôi nhặt lấy tranh vẽ, ném thẳng vào mặt hắn.
“Tôi có bệnh? Mẹ kiếp, anh mới có bệnh đấy! Lén lút vẽ hình của em vợ, anh có tự thấy bản thân thật đáng ghê tởm không?”
Chu Từ liếc mắt nhìn những bản vẽ đang vương vãi đầy trên đất, ánh mắt đỏ lên:
“Hứa Tư Tư, tôi chưa từng thấy ai đê tiện và độc ác như cô.”
“Không chỉ ghen tị với Hứa Niệm mà còn có ý đồ xấu xa nữa. Cô mãi mãi không thể so sánh được với Niệm Niệm đâu, một chút cũng không.”
“Tại sao người ch năm đó không phải cô chứ?”
Tôi đã nghe câu này quá nhiều lần rồi, nhưng lần nào nghe thấy cũng mất đi lý trí.
Tôi vớ lấy cái ghế, lao thẳng về phía Chu Từ.
“Ch cái con khỉ nhà anh!”
Hôm đó, hai chúng tôi đánh nhau đến mức bị đưa vào đồn.
Cảnh sát ân cần hỏi tôi: “Có phải cô bị anh ta bạo hành gia đình không?”
Tôi cười lạnh một tiếng.
"Anh đang coi thường ai đấy?"
“Hai bọn tôi là đánh tay đôi, hiểu không?”
Dù tóc tai tôi bù xù, trên mặt còn có vài vết bầm tím.
Nhưng Chu Từ cũng chẳng khá khẩm hơn, đầu hắn vẫn đang be bét máu.
Ván này, là tôi thắng tuyệt đối.
Ra khỏi đồn, chúng tôi còn chỉ tay vào mặt đối phương.
"Nhất định phải ly hôn."
"Ai không ly hôn thì là chó."
2.
Ai mà ngờ được, cả hai chúng tôi lại ch cùng nhau trên đường đi ly hôn chứ.
Chỉ một giây trước khi chiếc xe bồn lao tới, tôi vẫn còn đang mắng Chu Từ là đồ biến thái bệnh hoạn, chỉ biết trốn trong góc tối nhìn trộm rồi suy nghĩ bậy bạ.
Mặt hắn đen như đáy nồi, nghiến răng nghiến lợi:
“Từ đầu đến cuối, người tôi thích vẫn luôn là Hứa Niệm.”
“Nếu không phải vì cô trông giống cô ấy, cô nghĩ tôi sẽ ở bên cô sao?”
“Hứa Tư Tư, cô tự mình soi gương thử xem, cô có điểm nào hơn được Hứa Niệm chứ?”
Cả đời này, điều tôi ghét nhất chính là luôn bị đem ra so sánh với Hứa Niệm.
Dù cho nó đã ch, thì tôi vẫn luôn phải sống dưới cái bóng của nó.
Dựa vào đâu chứ?
Tôi túm lấy tóc của Chu Từ.
Đến đi, cùng nhau xuống địa ngục đi!
Ngay giây tiếp theo, âm thanh chói tai vang lên, một chiếc xe bồn mất kiểm soát lao đang thẳng về phía chúng tôi.
Đầu óc tôi trống rỗng.
Chỉ thấy gương mặt Chu Từ tái nhợt, hắn vội vã đánh mạnh tay lái, dùng phía bên mình để đón lấy cú va chạm.
Tôi sững sờ nhìn Chu Từ.
Nhìn thật kỹ người đàn ông đã dây dưa với tôi hơn mười năm trời.
Trong suốt khoảng thời gian đó, chúng tôi chưa bao giờ hoà hợp được với nhau, nếu không cãi vã thì cũng sẽ xô xát.
Vậy tại sao lại không chịu chia tay chứ?
Đã có rất nhiều người từng hỏi qua tôi và Chu Từ câu này.
Thế nhưng khi đó tôi chỉ im lặng.
Còn hắn lại cúi đầu, lặng lẽ hút thuốc.
Không ai trong chúng tôi nói ra được lý do.
Hệt như năm đó, khi Chu Từ uể oải ôm một bó hoa đã héo rũ đến hỏi tôi:
“Muốn thử yêu đương với tôi không?”
Nói ra cũng thật kỳ lạ.
Rõ ràng mấy ngày trước hắn vừa mới từ chối lời tỏ tình của tôi, nói rằng không muốn yêu đương, chỉ muốn tập trung học hành.
Vậy mà mới vài ngày trôi qua đã đổi ý rồi?
Mãi về sau tôi mới biết - thật ra hôm đó Chu Từ đã tỏ tình với Hứa Niệm, sau đó đã bị nó từ chối khéo.
Trong lúc thất vọng và đau khổ, Chu Từ lại nhìn thấy tôi.
Thế là theo bản năng hắn đã bước tới, mượn tôi làm kẻ thay thế cho Hứa Niệm.
Cũng là để tưởng nhớ về Hứa Niệm hơn mười năm trời.
Mười năm trời!
Hắn đáng ch!
Hắn lẽ ra phải ch!
Ai cần hắn ta dùng mạng để đổi lấy sự sống cho tôi chứ?
Chỉ để tôi sống thêm 0.01 giây à?
Đúng là xúi quẩy.
Mặc kệ vậy, ch thì coi như hết nợ.
Từ nay ân oán trong quá khứ xem như đã tan thành mây khói đi.
Chỉ mong kiếp sau mở mắt ra…
…
Đệt!
Vừa mở mắt, tôi liền nhìn thấy Chu Từ của năm mười bảy tuổi.
Tại sao tôi biết hắn mười bảy tuổi hả?
Bởi vì hắn đang mang theo vẻ mặt cá ch, tay còn đang ôm theo một bó hoa Phi yến đã héo rũ.
Tôi không thích Phi yến.
Chỉ thích hoa Hồng, đặc biệt là loại hoa hồng nhung* - mãnh liệt, kiêu hãnh và lãng mạn.
* Hoa hồng nhung là loại hoa hồng có màu đỏ sẫm, gần như màu nhung, trong khi hoa hồng đỏ thông thường có màu đỏ tươi.