Tôi và Chu Từ là một đôi oan gia. Với đối phương lúc nào cũng dùng lời lẽ cay nghiệt, động tay động chân, thậm chí còn tuyên bố: “Ai không ly hôn thì là chó.”
Trên đường đến Cục Dân chính, tôi và hắn vẫn dùng những lời lẽ độc ác nhất để nguyền rủa nhau.
Thế nhưng, khi chiếc xe bồn ở đối diện lao tới, Chu Từ lại đánh mạnh tay lái, dùng cả thân người để đỡ cú va chạm, giúp tôi sống lâu hơn 0.01 giây.
Một lần nữa mở mắt ra, tôi đã quay về mùa hè năm lớp 11.
Trước mặt là Chu Từ đang ôm một bó hoa, hỏi tôi có muốn thử yêu đương với hắn không.
Nhưng giây tiếp theo, khi hắn ngước mắt, trong đó đều là vẻ uể oải và đầy chán chường.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, tôi liền biết - Chu Từ cũng trở về.