22.
Kỳ nghỉ hè vô thức trôi qua, tôi và Hứa Niệm cũng không gặp lại nhau nữa.
Đến khi nhập học cũng rất ăn ý.
Tôi ngồi vào chỗ của nó, còn nó lại ngồi vào chỗ của tôi.
Mọi thứ vẫn như cũ, chúng tôi vẫn không nói chuyện với nhau, nếu có đụng mặt thì cũng sẽ tránh đi.
Chỉ có Chu Từ là căng thẳng.
Hắn hỏi tôi, nếu thành tích của tôi không theo kịp Hứa Niệm thì sao?
Tôi bật cười khinh miệt.
“Ai nói Hứa Niệm nhất định phải đứng nhất khối?”
“Nó có thật sự muốn vậy không?”
Đáp án là không.
Hứa Niệm còn không biết mình muốn gì kia kìa.
Ngày nào lên lớp nó cũng mất tập trung, vừa tan học một cái liền gục xuống bàn.
Tôi mua một quyển sách, ném xuống trước mặt nó.
"Xem thử xem bản thân muốn học gì, muốn vào trường nào."
Hứa Niệm gọi tôi lại: "Còn chị muốn gì?"
Tôi buột miệng đáp ngay: "Kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền."
Tôi bắt đầu xúi giục Thẩm Phương đi đòi tiền Hứa Quốc Dũng.
Bà ta là một người rất ngang ngược.
Mãi đến khi trở thành Hứa Niệm thì tôi mới biết rằng mỗi tháng Hứa Quốc Dũng chỉ đưa cho gia đình vỏn vẹn hai nghìn tệ tiền sinh hoạt.
Hai nghìn tệ đó, Thẩm Phương lúc nào cũng tính toán chi li, mỗi lần gọi điện thoại cho Hứa Quốc Dũng đều khẳng định chắc nịch rằng bản thân không tiêu cho mình một đồng nào, trông cực kì tự hào về chuyện này.
Lý do duy nhất khiến Thẩm Phương có thể quang minh chính đại đòi tiền Hứa Quốc Dũng chỉ có một:
“Tiền này là để nuôi con anh chứ không phải cho tôi dùng đâu.”
Ngang ngược, cố chấp nhưng lại tự chuốc khổ vào thân.
Thẩm Phương rất đáng thương, đúng không?
Đúng vậy.
Nhưng đó là vấn đề của bà ta, liên quan gì đến tôi và Hứa Niệm chứ?
Thẩm Phương ngày càng già đi trông thấy, bà ta càng lúc càng mất tự tin.
Mỗi khi bà ta kịp có bất kỳ phản kháng nào thì tôi đều nhanh chóng đè bẹp nó.
Nhưng làm sao để đè bẹp một người nhỉ?
Chính là phải thoát ra khỏi suy nghĩ áp đặt của người đó, chỉ cần không quan tâm đến cảm xúc của họ nữa, thì mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng dễ dàng.
Nửa năm trôi qua, cả nhà gà bay chó sủa, nhưng không một ai quan tâm hay nhắc đến Hứa Tư Tư.
Cũng giống như năm cô ấy mười tuổi.
Cô ấy cố tình làm bài thi thật tệ, nhưng cũng chẳng ai để ý.
Hứa Niệm có giày mới, còn cô ấy thì không.
Có một ngày bọn họ quên đưa tiền sinh hoạt, thế là Hứa Tư Tư buộc phải nhịn đói suốt cả ngày.
Cô ấy đã từng trốn dưới cầu thang trong khu nhà và nghĩ: nếu cô ấy biến mất thì ba mẹ có hốt hoảng đi tìm không? Sau đó họ sẽ ôm lấy cô, nói rằng họ đã sai, họ không nên đối xử với cô như vậy…
Hứa Tư Tư đã mong đợi điều đó, nhưng đến tận khi mặt trời khuất bóng.
Người qua người lại ngày càng thưa dần, bầu trời mỗi lúc một tối hơn, thì vẫn không có tiếng bước chân vội vã, cũng không có tiếng khóc gọi tên cô.
Hứa Tư Tư bắt đầu sợ hãi, cô tự nhốt mình trong bóng tối và cố gắng kìm nén cảm xúc.
Cuối cùng, khi không thể chịu đựng thêm nữa, cô mới oà khóc và hoảng loạn chạy về nhà.
Thẩm Phương lúc đó chỉ cười khẩy, đầy châm chọc:
"Mày còn mặt mũi mà bỏ nhà đi sao? Có giỏi thì đừng bao giờ quay về nữa! Còn trông chờ tao đi tìm mày à? Đừng có mơ!"
Hứa Quốc Dũng cũng thở dài, bất lực xoa đầu Hứa Tư Tư, gương mặt ôn hòa, giọng nói dịu dàng:
"Sau này đừng làm như vậy nữa, ba sẽ lo lắng đấy, phải ngoan nhé."
Khoảnh khắc đó, Hứa Tư Tư liền cảm thấy đáy lòng lạnh buốt.
…
Chu Từ từng hỏi qua tôi:
"Bọn họ thực sự không phân biệt được cô và Hứa Niệm à?"
"Không, chỉ là họ chẳng quan tâm thôi."
Bọn họ sẽ không quan tâm ai là Hứa Niệm, ai là Hứa Tư Tư, bọn họ chỉ muốn một đứa con xuất sắc nhất mà thôi.
Nhưng bây giờ, dưới sự dày vò của tôi, bọn họ sẽ chẳng còn tâm trí để mà lo lắng xem Hứa Niệm có xuất sắc hay không nữa đâu.
Dù sao thì, mỗi lần Thẩm Phương chất vấn tôi vì sao thành tích lại sa sút, tôi sẽ thản nhiên đáp lại:
"Vì mẹ đấy! Mẹ không cho con được một môi trường tốt, con kiệt sức rồi."
"Người ta nói cha mẹ là tấm gương cho con cái. Đến cả quản lý thân hình, kiểm soát cảm xúc mà mẹ cũng chẳng làm được, vậy con làm sao có thể tiến bộ?"
"Aiya, nếu con có một người mẹ giỏi hơn, chắc chắn con cũng sẽ giỏi hơn bây giờ rất nhiều."
“Mẹ à, mẹ vừa không kiếm ra tiền lại còn chẳng thể chăm sóc tốt cho con, vậy mẹ còn tồn tại để làm gì?”
Thẩm Phương mỗi ngày đều gần như sụp đổ.