Thỉnh thoảng, bà ta sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ.
Nhưng mỗi khi tôi bắt đầu chơi đàn piano, bà ta lại phải xóa bỏ mọi nghi ngờ trong lòng.
Bởi vì Hứa Niệm của bây giờ có thể không tốt, nhưng Hứa Tư Tư thì còn vô dụng hơn.
Cô ấy chắc chắn không biết chơi piano.
Thẩm Phương thậm chí còn không nhận ra bản nhạc mà tôi chơi mỗi ngày đều giống nhau nữa kìa.
Cũng giống như việc bà ta không biết rằng, dù tôi có tệ đến đâu, thì vẫn luôn nằm trong top 10 của lớp.
Điều duy nhất khiến tôi hơi lo lắng đó là, Thẩm Phương đưa tôi đi gặp bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ bảo tôi không nghe lời, thành tích sa sút, lại còn nổi loạn và kết quả là do: trầm cảm và lo âu mức độ vừa.
Tôi hơi nghi ngờ, cảm thấy đây là một lang băm.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại thì tôi cũng thoải mái hơn.
Hứa Niệm có bệnh.
Ai nói Hứa Niệm nhất định phải bình thường chứ?
23.
Những ngày tháng cùng Thẩm Phương đấu đá qua lại, tôi đã sống rất vui vẻ.
Vui đến mức không thể quên được Hứa Quốc Dũng.
Lần tôi đến nhà máy của ông ta, tôi đã chụp được không ít ảnh về các cống xả.
Ngoài ra còn có mối quan hệ mờ ám giữa Hứa Quốc Dũng và chị gái kế toán đã có gia đình nữa.
Những bức ảnh quan trọng như vậy, nhất định phải được gửi cho người phù hợp chứ.
Về công việc, tất nhiên phải tìm đối thủ cạnh tranh.
Còn đối với loại quan hệ bất chính này, đương nhiên phải tìm đến chồng của đối phương.
Những bức ảnh này, đều là Chu Từ giúp tôi gửi đi, khi đó hắn chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp.
Có một số chuyện, Chu Từ mãi mãi không thể hiểu được, cảm thông chắc chắn là thứ tôi không có.
Chẳng bao lâu sau, Hứa Quốc Dũng bắt đầu rơi vào tình cảnh rối bời.
Ông ta bị chồng của chị gái kế toán kia giận dữ tìm đến, cầm da.o kề sát vào cổ. Tuy rằng không thật sự đổ máu, nhưng cũng đủ để khiến ông ta sợ xanh mặt.
Hứa Quốc Dũng vì sợ mất thể diện mà không dám truy cứu chuyện này. Nhưng sau đó cũng không thể yên ổn vì công ty bị điều tra và yêu cầu phải khắc phục trong thời gian quy định.
Ban đầu ông ta không quá coi trọng chuyện này, nghĩ rằng chỉ cần mời cơm và chi ra chút tiền để qua mặt là được.
Nhưng ba tháng sau đó, nhà máy bị đóng cửa.
Hứa Quốc Dũng không còn cách nào khác nên chỉ đành về nhà.
Nhưng cũng chỉ được một tuần, Thẩm Phương đã sắp không chịu nổi ông ta nữa.
Hứa Quốc Dũng cả ngày thức khuya dậy muộn, không phải ra ngoài đánh bài thì cũng là đi uống rượu với bạn bè. Nếu không thì cũng ở nhà xem tivi, việc nhà không làm, quần áo vứt lung tung, còn chê bai Thẩm Phương chỗ này không tốt, chỗ kia không đúng.
Thế là bọn họ lại cãi vã gay gắt.
Lần đầu tiên, Thẩm Phương bảo Hứa Quốc Dũng cút đi.
Tôi xem mà cảm thấy vô cùng thích thú, chỉ là có hơi ồn ào.
Thế nên tôi vừa ngân nga một giai điệu nhỏ, vừa quay về phòng.
Hứa Niệm đã chọn xong chuyên ngành, nó muốn đăng ký ngành khoa học sinh học ở Đại học An Huy.
Còn tôi vẫn đi theo quỹ đạo của kiếp trước, chọn lại ngôi trường cũ của mình.
Chu Từ ngày càng trở nên trầm lặng.
Hắn lặng lẽ nhìn tôi, im lặng đi theo sau tôi.
"Anh rốt cuộc muốn thế nào?"
"Hứa Tư Tư, cô thật sự đã thích tôi à?"
"Có quan trọng không?"
"Lẽ nào không quan trọng à?"
Tôi hít sâu một hơi.
“Chu Từ, nếu như anh sống lại một đời chỉ để làm rõ việc bản thân thích ai, tôi thích ai thôi thì…anh thật sự quá kém cỏi rồi.”
Thời gian vẫn cứ lao nhanh về phía trước, nghiền nát những người đang chạy vội vã như chúng tôi.
Thẩm Phương và Hứa Quốc Dũng cũng bắt đầu làm thủ tục ly hôn.
Bà ta đã vô số lần tìm kiếm sự an ủi đến từ tôi, nhưng đều bị tôi lạnh nhạt đẩy ra.
Khi đó bà ta sẽ gào khóc thảm thiết, còn tôi chỉ lặng lẽ đứng nhìn bà ta hệt như nhìn một kẻ điên đang làm loạn.
Dần dần, Thẩm Phương dường như bắt đầu sợ tôi.
Cũng đúng, dù sao thì tôi đang ngày một trưởng thành, còn bà ta thì ngày một già yếu, sao có thể không sợ hãi chứ?
Yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ đối xử với bà như cái cách mà bà đã từng làm với tôi!
Kỳ thi Đại học cuối cùng cũng diễn ra như dự kiến.