TƯ NIỆM SINH HOA - 19. end

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Sau khi kết thúc, Hứa Niệm liền lập tức thu dọn hành lý, vé xe cũng được nó mua sẵn từ tối hôm trước, xem ra là rất nóng lòng muốn rời đi để đến một nơi hoàn toàn mới.
 
Tôi bình thản nhìn nó, nhẹ giọng nói: 
 
“Người tên Hứa Tư Tư này, nhất định phải sống thật tốt, phải từ từ già đi ở một góc nào đó trong thế gian này, có biết chưa?” 
 
Hứa Niệm bước tới, ôm chặt lấy tôi. 
 
“Hứa Tư Tư, tôi ghét chị nhất.” 
 
“Nhưng biết làm sao đây, người tôi yêu thương nhất cũng là chị.” 
 
Tối hôm đó, Chu Từ chặn tôi lại.
 
Hắn cười cợt nhả: “Không phải cô muốn chọc tức ba mẹ cô sao? Dùng tôi đi, cho cô dùng miễn phí.” 
 
Tôi trợn tròn mắt, quay lưng bỏ đi. 
 
Chu Từ khẽ trầm giọng: “Hứa Tư Tư, chúng ta không nên như thế này.” 
 
“Bao nhiêu năm nay tôi vẫn luôn tự hỏi, bản thân có thực sự thích cô không, nhưng thật ra chính tôi cũng không biết.” 
 
“Tôi chỉ biết, tôi không muốn cô rời xa tôi.” 
 
“Ngày đó khi cô nói đồng ý ở bên tôi đều là vì muốn đè đầu Hứa Niệm chứ không phải vì thích tôi, tôi rất buồn nên mới nói ra mấy câu đau lòng đó.” 
 
“Hứa Tư Tư, người tôi thích chính là cô.” 
 
Tôi khẽ ngước mắt lên, trong lòng ngổn ngang trăm mối, cổ họng có chút nghẹn lại. 
 
Chu Từ là đang nhắc lại ngày tôi phát hiện ra tranh của Hứa Niệm ở trong két sắt.
 
Hắn nói đó chỉ một nỗi bâng khuâng của tuổi trẻ, bảo tôi đừng gây sự vô lý. Nói rằng Hứa Niệm chỉ là một người đã rời đi, còn khuyên tôi nên biết điểm dừng. 
 
Nhưng mà tôi làm sao có thể chấp nhận việc tình cảm nhiều năm qua của mình chỉ là một trò lừa dối chứ?
 
Tôi cười nhạt đầy châm chọc:
 
“Vậy thì chúng ta đúng là trời sinh một cặp rồi. Anh coi tôi như thế thân của Hứa Niệm, còn tôi lại xem anh là công cụ để đè bẹp nó. Vừa hay, chẳng ai nợ ai cả.” 
 
Chu Từ trừng lớn mắt: "Cô nói gì cơ?"
 
“Ha, vậy thì đỡ cho tôi cảm thấy mắc nợ cô.” 
 
“Hứa Tư Tư, cô thật sự không bằng được Hứa Niệm, một chút cũng không. Tôi thật sự hối hận vì đã xem cô là thế thân của cô ấy.” 
 
Những lời cay nghiệt ngày ấy vẫn còn văng vẳng bên tai tôi, nhưng giờ đây lại cảnh còn người mất. 
 
Cuối cùng, tôi chẳng nói gì nữa, chỉ lặng lẽ bước vào bóng tối. 
 
[Hoàn chính văn]
 
 
PHIÊN NGOẠI: HỨA NIỆM
 
Hứa Niệm lại một lần nữa giật mình tỉnh dậy từ trong mộng. 
 
Cô bật dậy, ôm lấy ngực mà thở dốc. 
 
Đây đã là năm thứ 8 kể từ khi cô rời đi, vậy mà Hứa Niệm vẫn không thể có được một giấc ngủ yên bình. 
 
Cô vẫn đang cố gắng sống: ra ngoài kết bạn, ngắm nhìn thế giới, làm thí nghiệm, và nghiên cứu. 
 
Dường như mọi thứ đang ngày càng tốt hơn.
 
Nhưng chỉ có Hứa Niệm biết rằng, vào những đêm khuya tĩnh lặng, cô luôn có ý nghĩ muốn leo lên bệ cửa sổ và nhảy xuống. 
 
Nhưng cô không thể. 
 
Bởi vì bây giờ cô là Hứa Tư Tư.
 
Hứa Tư Tư nhất định phải già đi một cách bình yên. 
 
Từ nhỏ, Hứa Niệm đã luôn căm ghét Hứa Tư Tư. 
 
Chị ta giống như một con gián đánh mãi không ch, mặc cho Thẩm Phương có đối xử tệ hại thế nào, thì Hứa Tư Tư nhiều nhất cũng chỉ buồn một đêm mà thôi, sáng hôm sau sẽ lại là đôi mắt sáng rực rỡ. 
 
Tại sao chị ta có thể vô tư vô lo, tự do tự tại như vậy chứ? 
 
Hứa Tư Tư muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi…nhưng Hứa Niệm thì không. 
 
Cô có vô số lớp học thêm phải tham gia, cũng như vô số bài tập phải hoàn thành, cô còn phải nỗ lực để trở thành đứa con xuất sắc nhất của Thẩm Phương. 
 
Hứa Tư Tư có một đôi chân lành lặn, chị ta có thể chạy tới bất cứ ngóc ngách nào trên thế giới này. 
 
Nhưng Hứa Niệm thì lại bị cắt đứt đôi cánh, bẻ gãy tứ chi, cô không thể đi đâu cả. 
 
Đã rất nhiều lần, Hứa Niệm hy vọng Hứa Tư Tư có thể nhìn thấy và cứu lấy mình. 
 
Nhưng cô không ngờ tình yêu lại là thứ có thể hủy hoại một con người. 
 
Có lẽ, cô mãi mãi không thể nào mạnh mẽ và lợi hại bằng Hứa Tư Tư, vậy nên Hứa Niệm đã nghĩ: cứ thế thôi, cả đời của cô cứ nên trôi qua như vậy thôi. 
 
Thế nhưng Hứa Tư Tư lại cho cô một cơ hội.
 
Cô có thể trở thành Hứa Tư Tư. 
 
Hứa Niệm thừa nhận, cô đã động lòng.
 
Đây đã là năm thứ 8 kể từ khi Hứa Niệm trở thành Hứa tư Tư. 
 
Có một ngày, một người bạn kinh ngạc gửi cho cô một tấm ảnh: 
 
[Cậu xem, có giống cậu không?]
 
[Tớ thật sự sững sờ luôn đấy, cậu chắc chắn mình không có chị em song sinh nào à?]
 
Hứa Niệm nhìn chằm chằm vào bức ảnh, phóng to, rồi lại phóng to thêm nữa.
 
Cô gái trong ảnh mặc trên mình một bộ đồ công sở chỉnh tề và đeo kính gọng vàng, cả người toát ra khí chất xa cách, không dễ tiếp cận. 
 
Là Hứa Tư Tư. 
 
Đây mới thật sự là Hứa Tư Tư. 
 
Hứa Niệm đã vô số lần tìm hiểu tin tức về người này, cô biết Hứa Tư Tư đã đỗ vào ngôi trường mà chị ta mơ ước. 
 
Nhưng đó lại không phải điều Thẩm Phương hy vọng.
 
Liệu bà ta sẽ đối xử với Hứa Tư Tư thế nào đây? 
 
Hứa Niệm trằn trọc không yên, cuối cùng vẫn quyết định mua vé xe trở về, sau khi đã lẩn trốn hơn nửa tháng.
 
Nhưng Hứa Tư Tư lại bảo cô cút đi. 
 
“Không cần mày phải lo.” 
 
“Thẩm Phương còn chưa đủ tư cách để đấu với tao đâu.”
 
“Chỉ có người vô dụng như mày mới bị bà ta chèn ép tuỳ ý thôi.” 
 
Hứa Niệm nghĩ, có lẽ cô đúng thật là một kẻ vô dụng. 
 
Tại sao những thứ dồn cô đến đường cùng lại chẳng hề ảnh hưởng đến Hứa Tư Tư chứ? 
 
Hứa Niệm luôn biết Hứa Tư Tư rất xuất sắc. 
 
Bởi cô lúc nào cũng phải liều mạng mới giữ được vị trí nhất khối, còn Hứa Tư Tư lại có thể dễ dàng lọt vào top mười. 
 
Cô phải luyện đi luyện lại mới có thể nhớ được một bản nhạc, nhưng Hứa Tư Tư chỉ cần xem qua một lần là có thể chơi lại. 
 
Những điều này khiến Hứa Niệm vô cùng sợ hãi. 
 
Nếu như trong nhà bắt buộc phải có một kẻ vô dụng, thì Hứa Niệm hy vọng đó sẽ là Hứa Tư Tư. 
 
Nhưng xem ra, từ đầu đến cuối, kẻ vô dụng vẫn luôn là cô. 
 
Chuyện này hình như…cũng không sao cả. 
 
Hứa Niệm bỗng nhiên cảm thấy rất nhớ Hứa Tư Tư. 
 
Cô lấy điện thoại ra, bấm gọi một dãy số đã khắc sâu trong trí nhớ, điện thoại rất nhanh đã được kết nối.
 
"Ai đó?"
 
Hứa Niệm siết chặt điện thoại, chặt đến mức cả bàn tay đều run rẩy.
 
Một lúc lâu sau, Hứa Tư Tư lại lên tiếng.
 
“Đang bận.” 
 
“Nếu đã không còn sợ nữa…” 
 
“Thì về đi.” 
 
Nước mắt Hứa Niệm lặng lẽ rơi xuống.
 
Cô khẽ “ừm” một tiếng, giọng nói đầy nhẹ nhõm. 
 
Hứa Niệm nghĩ, đã đến lúc cô nên về nhà rồi. 
 
[Hoàn]
 
 
 
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo