TƯ NIỆM SINH HOA - 7

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy phiền chính là Chu Từ, hắn cứ như hồn ma dai dẳng, mãi không chịu buông tha cho tôi. 
 
Hôm đó, trời đổ mưa lớn.
 
Lúc đầu chỉ hơi oi bức, thế nhưng lát sau lại có gió lớn kèm theo chút se se lạnh. 
 
Tôi rụt cổ bước ra khỏi tiệm, do dự không biết nên đi đường nào.
 
Chu Từ liền đưa cho tôi một chiếc ô.
 
"Này, cầm lấy đi."
 
Tôi coi như không thấy, còn cố tình dịch sang một bên.
 
Hắn bực bội tặc lưỡi một cái.
 
“Ra vẻ mạnh mẽ cái gì chứ? Cô định không về nhà luôn sao, hay là muốn dầm mưa về?”
 
Lông mày Chu Từ nhíu lại, trên mặt đầy vẻ khó chịu. 
 
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, “Rốt cuộc anh muốn gì?” 
 
Chu Từ siết chặt cây dù trong tay. 
 
“Muốn hỏi cô một chuyện.” 
 
“Tại sao Hứa Niệm lại nhảy lầu?” 
 
“Hứa Tư Tư, lẽ nào cô thật sự không lo lắng chút nào sao?” 
 
“Hứa Niệm là em gái ruột của cô đấy, cùng chung huyết thống, cùng mẹ sinh ra! Cô ấy muốn nhảy lầu, muốn tự s**, có thể sẽ ch đấy!” 
 
“Lẽ nào cô không muốn thay đổi điều đó, không muốn cứu Hứa Niệm sao?” 
 
“Đáng lẽ cô nên ở bên cạnh cô ấy nhiều hơn, chăm sóc cô ấy, chứ không phải ở đây mải mê kiếm tiền!” 
 
Lời của Chu Từ vừa mạnh mẽ vang dội lại còn đầy chính nghĩa. 
 
Hoá ra hắn còn có lúc chân thành như thế này.
 
Sự đối địch ban đầu của tôi dần tan biến, thậm chí tôi còn khẽ bật cười một tiếng. 
 
Chu Từ sững người, tựa như có chút mơ hồ và không hiểu, lại như muốn nói gì đó nhưng rồi ngập ngừng.
 
Chỉ là, tôi không cho hắn cơ hội lên tiếng nữa. 
 
Tôi trực tiếp quay người, lao thẳng vào màn mưa. 
 
9.
 
Trời mưa xối xả như trút nước, trút thẳng hết vào người tôi, khiến tôi không thể mở mắt, quần áo cũng ướt sũng trong chốc lát. 
 
Nhưng tôi không có ý định dừng lại, cứ thế mà chạy một mạch về nhà.
 
Quần áo vì bị ướt mà dính chặt vào da, nước nhỏ tong tong xuống sàn, làm tôi vô cùng khó chịu. 
 
Tôi gõ cửa, nhưng không ai trả lời. 
 
Lại gõ mạnh hơn, nhưng vẫn không có ai ra mở cửa. 
 
Tôi thở hắt ra một hơi nặng nề, kiệt sức tựa lưng vào cửa mà chậm rãi ngồi xuống. 
 
Cả người tôi mềm nhũn, run rẩy từng cơn từng cơn kéo đến. 
 
Tôi đưa tay lên trán, cảm giác được cơ thể có chút nóng. 
 
Đúng là hoạ vô đơn chí mà, hình như tôi bị sốt rồi. 
 
Thẩm Phương chắc chắn sẽ không mở cửa, còn Hứa Niệm chắc cũng sẽ chẳng quan tâm tôi đâu. 
 
Mà tôi thì lại không có tư cách để có riêng cho mình một chiếc chìa khoá của ngôi nhà này. 
 
Đúng thật là, có ai sống lại mà thảm hại và vô dụng như tôi không chứ?
 
Tôi tựa vào cửa nhà, mơ màng chìm vào giấc ngủ. 
 
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cửa đột nhiên mở ra. 
 
Dưới ánh đèn của hành lang, tôi nhìn thấy Hứa Niệm. 
 
Nó đang mặc váy ngủ, mái tóc dài buông xõa mà lặng lẽ đứng đó. 
 
Tôi đẩy Hứa Niệm ra rồi bước thẳng vào nhà, không nhịn được mà cười khẽ một tiếng: 
 
“Đúng là sống lâu thì cái gì cũng có thể thấy, mày mà cũng chịu ra mở cửa cho tao à?” 
 
“Tao còn tưởng mày đang mong tao ch rũ ngoài kia cơ đấy.” 
 
Hứa Niệm không đáp, chỉ lặng lẽ đóng cửa rồi ngồi xuống, dùng khăn lau đi những vệt nước trên sàn.
 
Khác với sự thờ ơ của Thẩm Phương, nó mới thực sự là người không để tâm đến sự tồn tại của tôi, hoàn toàn không bận lòng, hoàn toàn dửng dưng, cứ như thể tôi với nó chỉ là người xa lạ. 
 
Hoặc là có khi còn vô tình hơn, xem tôi như không hề tồn tại, càng không muốn nhìn thấy tôi. 
 
Vậy tại sao hôm nay lại cứu tôi chứ? 
 
“Hứa Niệm, mày đã từng…dù chỉ một lần thôi…muốn đứng ra bảo vệ cho tao chưa?” 
 
“Trong cái nhà này, mày lúc nào cũng được cưng chiều, được hưởng thụ mọi thứ tốt nhất. Vậy mà, tại sao mày chưa từng nói giúp tao dù chỉ là một câu?” 
 
“Có phải mày cảm thấy rất đắc ý không?” 
 
“Nhìn thấy tao bị chà đạp dưới chân, bị đối xử bất công, bị Thẩm Phương ngược đãi, còn mày thì lại sống như một nàng công chúa! Có phải mày vui lắm đúng không?”
 
“Mày ghét tao đến thế à?” 
 
Hứa Niệm không nói gì, nhưng động tác lau sàn đã khựng lại. 
 
Tôi chờ đợi.
 
Một giây, hai giây…rồi một phút, hai phút trôi qua. 
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo