Suốt cả buổi chiều, tôi đều bận rộn tiếp khách, còn Chu Từ lại ngồi thù lù ở trong góc, trông như một con cá nóc đang tức giận vậy.
Một lúc lâu sau, khi tôi quay đầu nhìn lại thì hắn đã há miệng ngủ mất rồi.
Chị họ huých vào khuỷu tay tôi:
“Có phải em trai chị thích em không?”
"Hai đứa có quan hệ gì không đấy?"
Tôi không cảm xúc mà dọn dẹp bàn ghế.
"Chu Từ thích em gái của em."
"Hả?"
"Là em gái song sinh, trông y hệt em."
"Hơ…đừng nói lại dùng văn thế thân nhé? Thằng nhóc này cầm thú như vậy sao?"
"Haha."
“Em cứ chờ đi, để chị đập ch nó.”
Tin tốt thứ nhất: Chu Từ đã bị chị họ của hắn đánh cho ôm đầu chạy đông chạy tây, lao thẳng ra khỏi tiệm bánh.
Tin tốt thứ hai: tôi cuối cùng cũng vượt qua được buổi thử việc, chính thức được nhận vào làm. Lương 10 tệ/giờ, ngày lễ nhân đôi, thanh toán theo tháng.
Ra khỏi tiệm bánh, tôi thấy Chu Từ vẫn đang ngồi xổm ở góc tường.
Thấy tôi, hắn lập tức đứng bật dậy.
“Có gì thì nói mau đi.”
“Cô không thể nói chuyện đàng hoàng với tôi hơn được à?”
Tôi trợn mắt, hoàn toàn không muốn để ý đến hắn.
Nhưng Chu Từ lại đột nhiên kéo tôi lại.
“Hứa Tư Tư, cô vẫn luôn ngủ ở ban công à?”
“Tại sao vậy?”
“Không phải nhà cô có đến ba phòng à, tại sao phải ngủ ở ban công.”
“Sau này cô mua một căn nhà to như vậy, còn đặt riêng một chiếc giường ba mét, cũng là vì chuyện này sao?”
“Nhưng tại sao mỗi lần tôi không ở nhà thì cô lại ngủ trong phòng làm việc?”
“Còn nữa…”
Còn nữa? Hắn định nói mãi không ngưng à?
Tôi bực bội hất tay Chu Từ ra.
"Chúng ta đã sớm không còn liên quan gì đến nhau nữa rồi."
"Bây giờ không có, sau này càng không."
"Vậy nên anh bớt lo chuyện của tôi lại đi."
Ai cần hắn quản chuyện của tôi chứ?
Đúng là tôi thiếu gì thì sẽ khao khát thứ đó đấy.
Tôi mua một căn nhà rộng, đặt làm riêng một chiếc giường ba mét, tất cả chỉ vì tôi chưa từng…
Thế nhưng, căn nhà rộng lớn ấy, chiếc giường ba mét ấy, lại khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì nó trống trải đến mức làm người ta hoảng hốt.
Chỉ khi thu mình trong phòng làm việc chất đầy đồ đạc, nằm trên chiếc ghế sô pha chật hẹp thì tôi mới cảm thấy an toàn.
Thật đúng là trớ trêu mà…
Tôi cứ nghĩ rằng, khi trưởng thành rồi, thì tôi sẽ có thể bù đắp lại cho mình hết những thiếu thốn của thời thơ ấu.
Nhưng hoá ra, đó chính là sự thiếu thốn cứ bám theo tôi suốt cả cuộc đời.
8.
Vừa mới ra khỏi đồn cảnh sát, điều đầu tiên mà Thẩm Phương làm chính là gọi điện cho tất cả các giáo viên dạy thêm của Hứa Niệm, yêu cầu sắp xếp lại những buổi học mà nó đã bỏ lỡ.
Sau đó, bà ta liền vội vàng lao vào bếp, chuẩn bị một bữa ăn đầy dinh dưỡng cho bảo bối yêu quý của mình.
Bà ta trừng mắt nhìn tôi, tức giận đến mức lại giơ tay lên đánh.
Thế là tôi lắc lắc điện thoại trong tay.
“Bà mà động tay động chân thì tôi sẽ báo cảnh sát tiếp đấy.”
Thẩm Phương tức đến mức thở hổn hển.
"Mày mau trả điện thoại cho Niệm Niệm đi."
"Không trả. Bà muốn thì mua cái mới cho nó đi, còn không thì sau này đừng mong nó dùng được nữa."
Bà ta tức đến đỏ cả mặt, kéo Hứa Niệm lại kiểm tra từ đầu đến chân, liên tục hỏi xem trong 24 giờ qua tôi có bắt nạt nó hay không.
Hứa Niệm uể oải lắc đầu, chẳng nói một lời.
Nhưng trong mắt Thẩm Phương, dáng vẻ này chính là đang tố cáo tôi chắc chắn đã làm chuyện gì đó không tốt.
Chỉ là bà ta cũng đã kiêng dè tôi hơn, không thực sự dám ra tay, mà chỉ có thể ôm lấy ngực, giọng đầy oán trách.
"Đúng là nghiệt chướng, sao tao lại sinh ra thứ tai họa như mày chứ?"
“Đã lười nhát, không chịu học hành thì cũng thôi đi, lại còn suốt ngày bắt nạt Niệm Niệm. Đáng lẽ lúc trước tao nên bóp ch mày từ trong trứng nước.”
“Tại sao lại sinh mày ra làm gì chứ?”
Cơn giận ngùn ngụt không có chỗ trút, cuối cùng Thẩm Phương chọn cách phớt lờ tôi, xem như tôi không tồn tại.
Cơm canh cũng không có phần của tôi, thậm chí đến nước trong nhà cũng bị mang hết vào phòng Hứa Niệm.
Tôi chỉ nhún vai rồi đi ra ban công.
Dựa vào ánh đèn ngoài cửa sổ mà ăn vài lát bánh mì nướng cùng một chiếc sandwich.
Từ sau hôm đó, Thẩm Phương hoàn toàn gạt tôi ra khỏi cuộc sống của bà ta.
Nhưng tôi còn chẳng thèm bận tâm.
Mỗi ngày đều dậy sớm đi làm, đợi khi màn đêm buông xuống mới trở về.
Đói thì ăn bánh mì, khát thì uống nước khoáng.