Nhưng sau cùng thì, người mà tôi hận nhất lại chính là Hứa Niệm.
Nó cứ như vậy mà thản nhiên hưởng thụ hết tất cả.
Nhìn thấy sự bạc đãi hà khắc, thậm chí là đòn roi của Thẩm Phương dành cho tôi, Hứa Niệm cũng chưa bao giờ lên tiếng.
Đã có vô số lần tôi nhìn nó với ánh mắt đầy mong đợi.
Nhưng đến cuối cùng, tất cả đều hoá thành thất vọng.
Thậm chí nhiều lúc tôi còn cảm thấy, ánh mắt của Hứa Niệm nhìn tôi không chỉ mang theo lạnh nhạt, kiêu ngạo, mà còn có sự khoái trá thầm kín.
Hứa Niệm hận tôi, hệt như cái cách mà tôi hận nó vậy.
Nhưng nó dựa vào đâu mà đòi hận tôi chứ?
Đêm đó, tôi ngủ trong mơ màng, chìm vào vô số giấc mơ hỗn loạn.
Trong mơ có Thẩm Phương, và cũng có cả Hứa Quốc Dũng. Nhưng người xuất hiện nhiều nhất vẫn là Hứa Niệm và Chu Từ.
Hứa Niệm rơi xuống từ trên tòa nhà cao tầng, không chỉ mặt mũi biến dạng, mà sọ cũng vỡ tung.
Tất cả mọi người khi đó đều hoảng loạn gào thét, rồi từng người từng người một nắm chặt lấy vai tôi, lắc mạnh:
"Tại sao người ch không phải là mày?"
Những gương mặt dữ tợn đó dần dần trở nên rõ ràng hơn, đặc biệt là khuôn mặt của Chu Từ.
Hắn siết chặt lấy cổ tôi, nghiến răng nghiến lợi:
"Tại sao người ch không phải là cô?"
7.
Tôi giật mình tỉnh dậy từ trong mơ, cả người mồ hôi đầm đìa.
Vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy Chu Từ đứng trước cửa, gương mặt đỏ bừng, trông như tim đập loạn nhịp mà đối mặt với Hứa Niệm.
Muốn bao nhiêu ngây thơ là có bấy nhiêu.
"Hứa...Hứa Niệm, chào buổi sáng."
"Cậu đã ăn sáng chưa?"
"Tớ có mua một ít đồ ăn, cậu muốn thử không?"
Hắn giơ túi đồ ăn lên như đang khoe bảo vật.
Tôi thấy đây đâu chỉ là một ít, ngược lại là rất nhiều đấy chứ.
Hứa Niệm giữ lấy cửa, không để Chu Từ vào, giọng nói dịu dàng nhưng lại mang theo sự xa cách.
"Không cần đâu, cảm ơn."
"Cậu đến nhà tôi có chuyện gì không?"
Chu Từ đơ người ra một lát, sau đó ánh mắt dao động rơi xuống người tôi.
"Tớ...tớ tìm Hứa Tư Tư."
Hắn rõ ràng là có chút thất vọng, mặt mày ủ rũ suốt dọc đường, cũng không nói lời nào.
Ngay cả khi tôi giật lấy bữa sáng từ tay hắn, hắn cũng chẳng thèm phản ứng.
Sau khi tôi ăn xong một bát hoành thánh, uống xong một cốc sữa đậu nành, Chu Từ lại tiện tay đưa cho tôi thêm một chiếc bánh bao nhân thịt.
“Bánh bao của tiệm Trần Ký, cô lúc nào cũng đòi ăn đấy. Nhân lúc người ta còn chưa đóng cửa thì mau ăn đi.”
Tôi khựng lại, đứng yên tại chỗ.
Bánh bao của tiệm Trần Ký ấy à, vỏ mỏng nhân đầy, vừa béo ngậy lại còn hơi cay nhẹ, đây vẫn luôn là bữa sáng mà tôi thích nhất trong suốt những năm cấp ba. Nếu như có thể kết hợp cùng với một ly sữa đậu nành nóng nữa thì đúng là mỹ vị nhân gian.
Tôi quả thật đã nhiều lần nhắc tới việc tôi nhớ hương vị bữa sáng ở cửa tiệm này với Chu Từ.
Nhưng hắn chưa bao giờ đáp lại lời tôi cả.
Cũng không phải là hắn không nghe thấy, mà chỉ đơn giản là không muốn để ý đến tôi thôi.
Nghĩ đến đây, tôi giơ chân đá thẳng vào bắp chân của Chu Từ.
Hắn hít vào một hơi lạnh: “Cô có bệnh à?”
“Lại phát điên cái gì nữa đấy!”
"Anh không muốn để ý đến tôi? Tôi còn chẳng thèm quản anh đâu. Tạm biệt!”
"Không bao giờ gặp lại!"
Chu Từ giận dữ hét lớn về phía bóng lưng của tôi.
Hai tiếng sau, trong một tiệm bánh ngọt, chúng tôi lại một lần nữa chạm mặt nhau.
"Sao cô lại ở đây?"
"Hoan nghênh quý khách."
Trên mặt Chu Từ là sự ngơ ngác, còn trên mặt tôi là một nụ cười giả tạo.
Tiệm bánh này có tên là “Ngôi nhà tráng miệng”, do chị họ của Chu Từ làm chủ.
Lúc này, hắn đang chất vấn chị họ của mình.
“Chị đang thuê cô ấy à?”
“Chị có hiểu luật không đấy? Người ta còn chưa đủ tuổi lao động đâu.”
Chị họ cười tít mắt.
“Mày không nói, chị không nói, thì ai biết con bé chưa đủ tuổi hả?”
Chu Từ lập tức trừng mắt, quay sang chất vấn tôi.
"Sao cô lại đến đây tìm việc?"
“Có phải nhìn thấy chị ấy dễ lừa nên mới cố tình chọn không?”
“Tìm việc làm gì?”
“Cô thiếu tiền à?”
Tôi nhếch môi, nói từng câu từng chữ: "Liên quan quái gì đến anh?"