TƯ NIỆM SINH HOA - 4

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

6.
 
Thẩm Phương bị cảnh sát đưa đi.
 
Bà ta liên tục chống cự, không chỉ cào xước cổ một viên cảnh sát, mà còn lớn tiếng đe doạ muốn đánh ch tôi, kết quả là phải đối mặt với việc bị tạm giam 24 giờ. 
 
Viên cảnh sát nhìn tôi với ánh mắt đầy thương cảm, hỏi tôi có cần họ liên lạc với người thân khác không.
 
Anh ta còn tốt bụng nhắc nhở tôi rằng việc bọn họ có thể làm rất ít, nếu tôi kiên quyết để Thẩm Phương bị tạm giam, sau khi bà ta ra ngoài, có thể tôi sẽ phải rơi vào tình cảnh tệ hơn.
 
Nghe vậy, tôi chỉ liên tục gật đầu, thành khẩn cảm ơn.
 
Nhưng vẫn kiên quyết giữ vững lập trường: Thẩm Phương nhất định phải bị tạm giam.
 
"Dù thế nào đi nữa, ít nhất tối nay tôi cũng có thể ngủ ngon một giấc."
 
Viên cảnh sát nhìn tôi, ánh mắt càng thêm xót xa.
 
Sau đó, anh ta chỉ vào Hứa Niệm.
 
"Đó là chị hay em gái của em vậy? Con bé ổn chứ?"
 
So với vẻ mặt tội nghiệp của tôi thì Hứa Niệm lại trông rất vô cảm, tựa như hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới xung quanh, vậy nên càng khiến người ta lo lắng hơn. 
 
Tôi cười khổ, giơ tay gõ nhẹ vào thái dương mình, cố tình nói với âm lượng đủ để Hứa Niệm nghe thấy:
 
"Nó ấy à? Đầu óc có vấn đề, ngốc lắm!"
 
Hứa Niệm cứng đờ người, dường như còn nghiến chặt răng.
 
Xuất phát từ tinh thần nhân đạo, cảnh sát đã liên lạc với ba của chúng tôi - người đàn ông quanh năm bận rộn kiếm tiền, chỉ trở về vào các dịp lễ Tết hoặc khi Hứa Niệm đạt được thành tích lớn.
 
Ông ta lịch sự xin lỗi viên cảnh sát, cam đoan rằng mình sẽ về kịp thời và quản thúc vợ thật tốt.
 
Nhưng tôi biết rất rõ, ít nhất trong hai ngày tới, ông ta chắc chắn sẽ không về.
 
Sau khi tiễn cảnh sát rời đi, tôi ngáp dài một cái.
 
Hứa Niệm nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.
 
Tôi duỗi người lười biếng, nhấc chân bước thẳng vào phòng nó, không chút khách sáo mà nằm ườn xuống giường.
 
Khoảng năm phút sau, có tiếng bước chân vang lên.
 
Tôi hé mắt ra, liền thấy Hứa Niệm đứng ngay bên giường, tuy rằng vẻ mặt không cảm xúc nhưng rõ ràng là có chút khó chịu.
 
"Đây là phòng của tôi."
 
"Ồ."
 
"Làm ơn ra ngoài."
 
"Nếu không ra thì sao?"
 
"Đây là phòng của tôi."
 
Chỉ biết lặp đi lặp lại mỗi câu này à? 
 
Chẳng phải mỗi lần viết văn đều được chọn làm bài mẫu sao? 
 
“Làm sao? Cái giường này quý lắm à? Đặc biệt yêu thích?” 
 
Hứa Niệm không đáp nữa, chỉ mím môi chặt hơn, ánh mắt nhìn tôi càng trở nên sâu thẳm.
 
"Nếu không thích lắm thì cho tao mượn một đêm đi. Giường và chăn mềm mại êm ái thế này, đây là lần đầu tiên được thử đấy.” 
 
“Đi thong thả, không tiễn. Ra ngoài nhớ đóng cửa.”
 
Tôi nhắm mắt lại, không buồn để ý đến nó nữa.
 
Không lâu sau đó, Hứa Niệm cũng rời đi, thậm chí còn thực sự giúp tôi đóng cửa. 
 
Chỉ là động tác khép cửa ấy, không hề nhẹ nhàng chút nào.
 
Hơ, hoá ra nó cũng có cảm xúc à? 
 
Tôi còn tưởng nó thật sự thoát tục, không vướng bụi trần cơ đấy. 
 
Tôi trở người, vùi mình vào trong chăn.
 
Những lời tôi nói với Hứa Niệm, thật ra cũng không phải để chọc tức nó. 
 
Trong căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách này, chỉ có tôi là không có phòng riêng của mình. 
 
Ban đầu vốn dĩ là có, là một căn phòng tối tăm nhất trong nhà, dùng làm phòng sách. 
 
Nhưng rồi Hứa Niệm bắt đầu học piano. 
 
Để dành chỗ cho một cây đàn trị giá hơn mười mấy vạn, Thẩm Phương đã dọn sạch sẽ phòng của tôi, sau đó dựng đại một cánh cửa kéo trên ban công rồi coi như đã “sắp xếp” chỗ ngủ cho tôi. 
 
Cái góc đó nhỏ đến mức một chiếc giường đơn cũng không thể đặt vừa, vậy nên Thẩm Phương liền mua cho tôi một chiếc giường gấp. 
 
Lúc đó, Hứa Quốc Dũng cũng không đồng tình: 
 
“Em làm như vậy không thấy quá đáng sao? Em bảo Tư Tư nên sống thế nào đây?”
 
Bà ta hờ hững đáp:
 
“Thế này thì làm sao? Nhà cũng chỉ rộng có bấy nhiêu thôi. Hơn nữa cô Bạch đã nói rồi, Niệm Niệm có thiên phú đặc biệt, có thể trở thành bậc thầy piano đấy! Vì Niệm Niệm, nó nhường nhịn một chút thì đã sao chứ? Nếu như nó cũng có bản lĩnh như Niệm Niệm, thì em đã chẳng tiếc gì với nó rồi.” 
 
Nghe xong, Hứa Quốc Dũng liền trầm mặc rất lâu.
 
Cuối cùng ông ta chỉ thở dài, rồi không nói gì nữa.
 
Từ đó, tôi bắt đầu sống trên chiếc ban công chật chội ấy.
 
Một lần sống chính là gần mười năm.
 
Tôi đã từng rất hận Thẩm Phương và Hứa Quốc Dũng.
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo