TƯ NIỆM SINH HOA - 3

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Ở trường học, thành tích của Hứa Niệm lúc nào cũng đứng đầu, là một ứng cử viên sáng giá để giành thủ khoa kì thi đại học và đậu vào Thanh - Bắc. 
 
Nó tham gia đủ loại cuộc thi, cầm kỳ thi hoạ môn nào cũng giỏi. Thế nhưng lại chưa bao giờ tỏ ra cao ngạo vì sự xuất sắc của mình. Đối với thầy cô và bạn bè thì lúc nào cũng mỉm cười dịu dàng. 
 
Ở nhà, Hứa Niệm lại càng là niềm tự hào của ba mẹ, là hy vọng của cả nhà, là người mà ai ai cũng ca tụng.
 
Nó chưa từng cãi lời người lớn, luôn luôn ngoan ngoãn đáng yêu. Dù người khác có đưa ra yêu cầu cao thế nào thì Hứa Niệm cũng sẽ gật đầu.
 
Nhưng cũng chính vì sự hoàn hảo đó - mà vào mùa hè, năm mà kì thi đại học kết thúc, vào khoảnh khắc nó đạt thủ khoa, vào lúc cả nhà mở tiệc ăn mừng linh đình, vào lúc nó nhận được ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị từ mọi người - Hứa Niệm đã trèo lên tầng thượng, tự kết thúc cuộc đời của chính mình. 
 
Không ai biết lý do tại sao nó lại tự t*.
 
Kể cả tôi.
 
Chỉ là về sau, khi năm tháng dần trôi, ký ức liên tục tua ngược, tôi mới nhận ra được những vết rạn nứt bên dưới vẻ ngoài hoàn mỹ ấy. 
 
5.
 
Tôi và Chu Từ tạm biệt không mấy vui vẻ lắm, sau đó tôi chậm rãi trở về nhà. 
 
Vừa mở cửa, tôi liền nhìn thấy Thẩm Phương đang đưa cho Hứa Niệm một ly sữa. 
 
Ánh mắt bà ta dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nó. 
 
“Lát nữa mẹ đưa con đến chỗ cô Bạch nhé? Cô ấy nói con tiến bộ rất nhanh, nhưng mà không được kiêu ngạo, phải tiếp tục cố gắng.” 
 
“Đúng rồi, con thật sự không quen thằng nhóc vừa nãy à? Mau đưa điện thoại cho mẹ, mẹ kiểm tra một chút.” 
 
“Niệm Niệm, bây giờ là thời điểm quan trọng, con nhất định phải giành được vinh quang.” 
 
“Được rồi, nhân lúc sữa đang còn nóng thì mau uống đi.” 
 
Thẩm Phương sớm đã nhìn thấy tôi, nhưng bà ta chẳng thèm bận tâm, chỉ khinh miệt liếc một cái. 
 
Tôi lặng lẽ suy nghĩ, dù sao cũng mang tiếng là một đứa con vô dụng, chẳng lẽ tôi cứ để phí danh hiệu này sao?
 
Thế là tôi bước nhanh vài bước, giật lấy cái ly thủy tinh trong tay Hứa Niệm, ném thẳng xuống đất.
 
"Xoảng!"
 
"Hứa Tư Tư, mày muốn làm gì?"
 
Thẩm Phương gào lên đầy kích động.
 
Tôi nhướng mày, thản nhiên nói: 
 
"Sau này nếu tôi không được uống sữa, thì Hứa Niệm cũng đừng mong uống."
 
Tôi cũng không nhớ lúc còn nhỏ, rốt cuộc mình đã từng được uống qua sữa chưa. 
 
Dù sao thì từ khi có ký ức, tôi chưa bao giờ được đụng vào những thứ tốt đẹp trong nhà. 
 
Mấy món ăn tinh xảo và cả những bữa cơm dinh dưỡng, mỗi lần tôi vừa đưa đũa ra thì Thẩm Phương liền đánh mạnh lên mu bàn tay tôi.
 
"Ăn cái gì mà ăn? Đây là chuẩn bị cho Niệm Niệm."
 
"Cho mày ăn cũng chỉ phí phạm."
 
"Thà đem cho con chó ăn còn hơn. Chó còn biết trông nhà, còn mày thì làm được gì chứ?"
 
Ban đầu, tôi cũng đã từng vùng vẫy khóc lóc đòi ăn, thế nhưng thứ duy nhất tôi nhận lại được chính là những trận đòn thừa sống thiếu ch. 
 
Thẩm Phương chưa bao giờ nương tay với tôi. 
 
Bà ta giơ cao tay, giáng xuống một cái tát. 
 
“Chát!” 
 
Tôi bị đánh đến nghiêng cả đầu, một nửa bên mặt đều tê rần.
 
"Hứa Tư Tư, mày muốn tạo phản à?"
 
“Còn ở đó đòi uống sữa? Mày nghĩ xem cái thành tích tệ hại của mày có xứng không?” 
 
"Dám so đo với Niệm Niệm? Sao mày không tự nhìn lại bộ dạng của chính mình đi!"
 
"Cút ra ngoài! Nhà này không chứa cái thứ như mày!"
 
Vừa nói, Thẩm Phương vừa vớ lấy cây thước trên bàn, định đánh tôi tới cùng.
 
Nhưng lần này, tôi sẽ không đứng yên chịu trận nữa.
 
Tôi quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa xô đổ bàn ghế, còn làm vỡ cả bình hoa.
 
Trong nhà vang lên những tiếng loảng xoảng chói tai, tất cả đồ đạc đều trở nên bừa bộn và hỗn loạn.
 
Thẩm Phương liên tục gào thét, điên cuồng đuổi theo tôi.
 
Mặc cho mọi thứ ầm ĩ đến rối tung, Hứa Niệm vẫn chỉ ngoan ngoãn ngồi im tại chỗ mà lặng lẽ quan sát.
 
Không giúp ai, cũng không ngăn ai. 
 
Thậm chí nó còn thờ ơ đến mức cầm lấy quyển sách trên bàn lên và tiếp tục đọc.
 
Mãi cho đến khi tôi giật lấy điện thoại của nó, Hứa Niệm mới ngẩng đầu nhìn tôi. 
 
Đôi mắt lạnh nhạt đó thoáng hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng vẫn cứng đờ ngồi đó nhìn tôi cầm điện thoại lao thẳng vào phòng của nó.
 
Tôi “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại, việc đầu tiên nghĩ đến là khoá trái cửa. 
 
Nhưng sau đó mới phát hiện lõi khoá đã hỏng từ lâu, vậy nên chỉ có thể dùng lưng ghì chặt cửa, cố gắng chống đỡ. 
 
Bên ngoài là tiếng Thẩm Phương đập cửa ầm ầm, kèm theo những lời chửi rủa cay độc.
 
Khóe môi tôi cong lên, nở một nụ cười méo mó nhưng đầy khoái trá.
 
Tôi mở điện thoại, bấm gọi, sau đó nghẹn ngào mà hét lên:
 
"Alo, 110 phải không? Mẹ tôi sắp đánh ch tôi rồi! Mau đến cứu tôi, làm ơn, mau lên!"
 
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo