Chu Từ khinh bỉ nhìn tôi, nói tôi quê mùa.
Sau đó còn hỏi tôi có biết ý nghĩa của Phi yến là gì không.
“Cô không thấy hình dáng của nó rất giống mấy cánh chim én nhỏ tung bay sao? Chúng tượng trưng cho sự tự do không ràng buộc, lẽ nào cô không thấy rất đẹp à?”
Ồ, không thấy.
Tôi chỉ biết hoa hồng tượng trưng cho tình yêu, và người yêu nhau thì nên tặng hoa hồng.
Thế nhưng cho đến tận lúc bị xe bồn đâm ch, thì tôi vẫn chưa từng nhận được một bó nào.
Có thể được sống lại vào thời khắc này, đúng là càng xúi quẩy hơn nữa.
Vẫn còn một điều xúi quẩy nhất chính là, khi Chu Từ ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, chúng tôi đều nhận thấy một tia quen thuộc trong mắt đối phương.
Ha!
Không cần suy nghĩ, tôi liền biết…
Chu Từ cũng đã quay về rồi.
3.
Mùa hè năm nay nóng bức hơn hẳn.
Sắp lên 12, có người sẽ bận rộn chạy tới chạy lui giữa các lớp học thêm, có người thì lại có gia sư đến tận nhà.
Chỉ có tôi là suốt ngày lông bông.
Trời còn chưa sáng đã ra khỏi nhà, đến tận giờ cơm tối mới miễn cưỡng quay về.
Hôm nay cũng vậy.
Tôi vừa đi vừa đá mấy viên sỏi dưới chân, cả người đều tỏa ra oán khí, cách xa năm mét cũng có thể cảm nhận được.
Khoảnh khắc nhìn thấy Chu Từ, tôi bỗng trở nên căng thẳng.
Bởi vì tôi thích hắn.
Chu Từ cũng là người đầu tiên mà tôi thích, khi vừa mới biết tới cảm giác rung động.
Nhưng hắn đã từ chối lời tỏ tình của tôi.
Nụ cười trên khuôn mặt cũng rất xa cách.
Chu Từ nói, hắn muốn tập trung vào học tập, tạm thời chưa muốn yêu đương.
Khi đó tôi vừa tức vừa buồn lại vừa xấu hổ, cố nén nước mắt mà rời đi.
Tôi còn tự nhủ sẽ không bao giờ thích hắn nữa.
Thế nhưng vào giờ phút này, khi Chu Từ chậm rãi tiến về phía tôi…
Tôi vẫn không thể khống chế được trái tim đập loạn nhịp của mình, cứ thế khựng người đứng đó.
Chu Từ nói: “Muốn thử cùng tôi yêu đương không?”
Tôi gần như không cần suy nghĩ mà liên tục gật đầu.
Hành vi yêu đương mù quáng, không cần tôn nghiêm, không có chính kiến như thế này…
Chính là nỗi ô nhục lớn nhất trong cuộc đời tôi về sau.
Lần này được sống lại.
Tôi không chút do dự mà cười khẩy, lặng lẽ giơ ngón giữa lên.
Chu Từ cũng hừ lạnh, hắn nhét bó hoa vào thùng rác rồi quay người rời đi.
Mười phút sau, trước cửa nhà, chúng tôi lại một lần nữa gặp lại nhau.
Thẩm Phương giữ chặt cửa, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Chu Từ.
“Cậu nói cậu đến tìm ai?”
Chu Từ hiếm khi lúng túng như vậy, thậm chí còn có chút dè dặt và cẩn trọng.
“Thưa dì, cháu đến tìm Hứa Niệm. Dì có thể cho cháu gặp cô ấy một chút không? Cháu có chút chuyện muốn nói với cô ấy.”
"Cậu tìm Hứa Niệm làm gì? Cậu là ai?"
Sự hung hăng của Thẩm Phương bắt đầu biểu lộ ra bên ngoài, bà ta trợn tròn mắt, ánh nhìn đầy sát khí.
Chu Từ liền bị dọa sợ, ấp a ấp úng không còn muốn mở miệng.
Tôi bực bội chậc lưỡi một tiếng.
"Không phải đã nói là tôi không thích anh sao? Sao còn mò đến tận nhà tôi vậy?"
"Anh tưởng tìm đến Hứa Niệm thì nó sẽ giúp anh à?"
"Không biết người tôi ghét nhất chính là nó sao?"
"Đi theo tôi!"
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Phương, tôi kéo Chu Từ xuống lầu.
4.
Chu Từ mặt mày u ám, hất mạnh tay tôi ra.
"Tôi biết cô cũng đã quay lại."
"Những chuyện ân oán trong quá khứ, tôi không muốn so đo nữa. Nếu cô cảm thấy tôi có lỗi với cô, vậy tôi sẽ xin lỗi."
"Nhưng mà Hứa Tư Tư, cô nên hiểu rõ, việc chúng ta được sống lại chính là cơ hội mà ông trời đã ban cho."
"Tôi nhất định sẽ bảo vệ Hứa Niệm, dù là ai cũng không thể đưa cô ấy rời khỏi tôi, kể cả chính cô ấy cũng không được."
"Tôi không mong cô giúp tôi, nhưng cũng đừng phá rối, nếu không tôi sẽ không tha cho cô."
Tôi vô cảm lắng nghe những lời nói vừa “sâu nặng” vừa mang tính cảnh cáo của Chu Tự.
Đợi hắn nói xong, tôi liền lạnh lùng bật cười.
“Anh là cái thá gì chứ?”
“Đúng là đồ ngu!”
Mọi người ai cũng thích Hứa Niệm, bởi vì nó vừa xuất sắc vừa lương thiện lại còn hoàn mỹ.