Chu Từ Dã mím môi thành một đường thẳng, sắc mặt dần trầm xuống.
"Tôi cứ không tránh đấy."
"Hứa Tư Tư, tôi sẽ không từ bỏ Hứa Niệm đâu."
“Tôi vẫn sẽ bảo vệ cô ấy, không để cô ấy chịu bất kỳ tổn thương nào!”
"Ha." Tôi bật cười lạnh lùng, trong nụ cười chứa đầy sự chế giễu.
"Bảo vệ nó? Anh nghĩ anh là ai?"
“Hứa Niệm còn không nhớ anh là ai đâu.”
“Cái gì cũng chẳng biết mà cũng đòi làm anh hùng. Đúng là đồ ngu!”
14.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, chậm rãi mà lạnh lẽo.
Tôi và cái nhà đó cũng xem như là đã hoàn toàn cắt đứt.
Chỉ cần tôi có mặt, bầu không khí trong nhà sẽ lập tức tụt xuống điểm âm, chẳng khác gì một hầm băng.
Thẩm Phương dẫn Hứa Niệm đi chỉnh lại mái tóc, bây giờ nhìn nó chẳng khác gì một thằng nhóc.
Từ sau chuyện hôm đó thì nó cũng lạnh nhạt với tôi hơn, thậm chí dù chỉ là thoáng qua cũng không thèm liếc nhìn tôi một cái.
Còn tôi thì vẫn như cũ, sáng sớm ra ngoài, tối muộn về nhà, cả ngày bận rộn.
Điều duy nhất khiến tôi chướng mắt chính là Chu Từ.
Không biết hắn đã đi đâu, biến mất suốt ba bốn ngày liền sau đó vẫn quay lại ngồi lì ở tiệm bánh ngọt.
Tuy rằng chúng tôi không nói chuyện với nhau, nhưng tôi biết, Chu Từ vẫn thường thất thần nhìn tôi.
Mùa hè nhanh chóng trôi qua hơn nửa, và tôi đã nhận được khoản lương đầu tiên trong đời.
Đồng thời, ngày tôi chờ đợi cũng đã đến.
Ngày mai, Hứa Niệm sẽ tham gia một buổi hòa nhạc ở thành phố, và toàn bộ buổi biểu diễn sẽ được phát sóng trực tiếp.
Một dịp quan trọng như vậy, người ba bận rộn trăm công nghìn việc của chúng tôi chắc chắn sẽ có mặt.
Thẩm Phương dạo này căng thẳng đến mức ai cũng có thể nhìn ra.
Bà ta vẫn luôn canh chừng Hứa Niệm, bắt nó chơi đi chơi lại bản nhạc sẽ biểu diễn, miệng thì bảo “Đừng căng thẳng” nhưng chính mình lại liên tục lẩm bẩm:
"Nhất định phải thể hiện thật tốt, không được mắc lỗi, tuyệt đối không thể có bất kỳ sai sót nào."
Tôi nghe mà khẽ cười lạnh, còn Thẩm phương chỉ có thể tức tối trừng mắt nhìn tôi.
Trời còn chưa sáng, Hứa Niệm đã bị bà ta gọi dậy bắt đầu luyện đàn.
Tôi bực bội chui vào chăn, mơ màng ngủ tiếp. Lúc tỉnh dậy thì đã không thấy bọn họ đâu.
Tiệm bánh hôm nay khá đông khách, sau một hồi bận rộn, chị họ nháy mắt với tôi:
“Thằng em ngu ngốc của chị chạy đi đâu rồi? Sao hôm nay không thấy tới.”
“Em không biết, chắc là đi bồi dưỡng tâm hồn rồi.”
“Cái gì cơ?”
Tôi cười cười, không giải thích gì thêm.
Buổi tối về nhà, Thẩm Phương vui mừng đến mức nhảy cẫng lên, liên tục nói rằng Hứa Niệm là niềm tự hào của bà ta.
Xem ra buổi biểu diễn rất hoàn hảo.
Chỉ là…không thấy bóng dáng Hứa Quốc Dũng đâu.
“Ồ, người ba vĩ đại của tôi đâu rồi? Về rồi mà lại không vào nhà à?”
Sắc mặt Thẩm Phương cứng đờ, rõ ràng tôi đã chọc trúng nỗi đau của bà ta.
"Mày thì biết cái gì chứ? Ba mày bận lắm, nếu không có ông ấy, mày nghĩ mấy thứ mày ăn uống hàng ngày từ đâu mà có? Kiếm tiền dễ lắm chắc?"
"Thế à? Tôi còn tưởng ông ta bận dỗ dành ả người tình bên ngoài cơ."
"Mày đang nói linh tinh cái gì đó?"
"Được thôi." Tôi nhún vai. "Cứ coi như tôi nói linh tinh đi."
Sắc mặt Thẩm Phương u ám, bà ta chặn tôi lại.
"Mày biết cái gì rồi phải không?"
Tôi cười như không cười, chậm rãi bào mòn sự kiên nhẫn của bà ta, đợi khi bà ta sắp bùng nổ thì tôi mới từ tốn lên tiếng:
“Tôi thấy ông ta cùng một người phụ nữ đi vào khách sạn Quân Hào.”
Thẩm Phương như bị sét đánh trúng, khuôn mặt vặn vẹo méo mó như quỷ dữ.
Bà ta vớ lấy chiếc túi trên bàn, lao thẳng ra ngoài mà không hề ngoái đầu lại.
So với Thẩm Phương, tôi còn ghét Hứa Quốc Dũng hơn.
Hồi nhỏ, tôi từng dựa dẫm vào ông ta, bởi vì ông ta không thiên vị và cay nghiệt như Thẩm Phương.