Hứa Quốc Dũng luôn phản đối cách bà ta đối xử với tôi: "Con nào cũng là con, sao em có thể thiên vị như vậy?"
Thế là tôi đã đem tất cả những uất ức và tủi thân mình chịu đựng kể hết cho ông ta nghe.
Tôi nói: "Nếu ba mẹ ly hôn, con muốn đi theo ba."
Hứa Quốc Dũng vừa xót xa vừa cảm động, xoa nhẹ lên đầu tôi.
Nhưng ngay tối hôm đó, khi cãi nhau với Thẩm Phương, ông ta lại buột miệng nói ra:
"Ngay cả Tư Tư cũng mong chúng ta ly hôn, nó không muốn ở với em. Em xem em làm mẹ kiểu gì mà thất bại đến mức này?"
Nói xong, Hứa Quốc Dũng liền xách theo hành lý quay lưng bỏ đi.
Để lại Thẩm Phương nhìn tôi bằng ánh mắt âm u lạnh lẽo, túm lấy tóc tôi, lôi từ phòng khách vào nhà bếp phạt quỳ suốt đêm.
Tôi vừa khóc vừa gọi điện cho Hứa Quốc Dũng.
Tôi cầu xin ông ta quay về, tôi nói rằng tôi rất sợ.
Sau đó ông ta cũng chỉ mắng Thẩm Phương một trận qua điện thoại, rồi dịu giọng an ủi tôi, nhưng đến cuối cùng vẫn không quay lại.
Đây gọi là yêu thương sao?
Nếu như Thẩm Phương luôn nói thẳng với tôi rằng bà ta không hề có chút tình cảm nào với tôi, thì Hứa Quốc Dũng lại rất hay nói lời yêu thương tôi, xót xa cho tôi…
Nhưng chỉ là nói thôi, chẳng làm gì cả.
Vậy mà đến cuối cùng tôi vẫn tin rằng ông ta chỉ là lực bất tòng tâm, chứ không phải vì không thương tôi…
15.
Hứa Niệm tháo bộ tóc giả xuống, chậm rãi đứng dậy chuẩn bị trở về phòng.
"Tẩy trang, thay đồ rồi đi với tao."
Bước chân Hứa Niệm khựng lại, nhưng cũng không có động tác gì tiếp theo.
"Tao chỉ đợi mày mười phút thôi. Hết giờ thì sẽ không chờ nữa."
"Chị muốn đưa tôi đi đâu?"
"Đi bán mày."
Hứa Niệm sững người trong chốc lát.
Nó ngơ ngác nhìn tôi, dáng vẻ đó khiến tâm trạng tôi bỗng trở nên vui vẻ một cách kỳ lạ.
Tôi gõ nhẹ lên bàn.
"Nhanh lên."
Hứa Niệm khẽ run, lập tức xoay người đi vào phòng ngủ. Bước chân của nó càng lúc càng nhanh, đến gần cửa còn tự vấp ngã một cái.
Tám phút rưỡi sau, Hứa Niệm bước ra khỏi phòng ngủ.
Vẫn là chiếc váy trắng đơn điệu như mọi khi, nhưng hiếm hoi trên khuôn mặt của nó lại hiện lên chút ửng đỏ, hơi thở có phần gấp gáp.
Xem ra, nó thật sự vô cùng vội vàng.
Tôi hất cằm một cái, dẫn đầu bước ra ngoài, Hứa Niệm liền rón rén theo sau từng bước một. Thỉnh thoảng tôi bất chợt quay đầu, lúc nào cũng thấy nó luôn giữ đúng khoảng cách một mét.
Nơi đầu tiên tôi đưa Hứa Niệm đến là “Ngôi nhà tráng miệng”.
Chị họ tròn mắt nhìn bọn tôi.
“Đúng là giống y hệt nhau này.”
“Nhưng mà phân biệt cũng rất dễ, em thì quá nghịch ngợm, còn em ấy lại trầm lặng."
Tôi cười nhạt.
"Vốn dĩ là hai người khác nhau, tất nhiên phải dễ nhận ra rồi."
Tôi lấy một miếng bánh, rồi pha một ly capuchino đặt trước mặt Hứa Niệm.
“Bánh matcha và capuchino đều là những món bán chạy nhất của tiệm, thử đi.”
Hứa Niệm chớp mắt, ngoan ngoãn cầm lấy thìa.
“Tao làm thêm ở đây, thời gian không ở nhà thì hầu như đều ở tiệm này. Chị chủ rất tốt, đồng nghiệp cũng thân thiện, chỉ là có rất nhiều thứ cần học.”
“Mỗi một ly capuchino như này mà học cũng mất cả buổi, còn với mày chắc chỉ cần một tiếng là xong.”
“Gần đây tao cũng đang học làm bánh với chị chủ, cũng khá thú vị.”
Hứa Niệm ăn từng miếng nhỏ, yên lặng lắng nghe tôi nói.
Chiếc bánh mới ăn được một nửa liền bị tôi lấy đi.
"Chừa bụng một chút, lát nữa còn ăn cái khác."
"Có muốn ăn món gì không?"
Hứa Niệm suy nghĩ một chút: "Hàng quán vỉa hè."
Thế là tôi dẫn nó đến khu đại học.
Cả một con phố đầy những quán ăn vỉa hè, từ đầu phố đến cuối ngõ, rồi lại quay ngược về đầu phố, đi hết một tiếng rưỡi đồng hồ.
Sắc mặt Hứa Niệm có chút tái nhợt.
"Đau dạ dày à?"
"Ừm."
"Vậy thì không ăn nữa, đi thôi, dẫn mày đến chỗ khác."