TƯ NIỆM SINH HOA - 13

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Trong phòng khách, Hứa Quốc Dũng đã sớm mất kiên nhẫn.
 
"Được rồi, anh đã đưa em về rồi. Trong xưởng còn nhiều việc, anh phải đi ngay."
 
"Anh không ăn cơm ở nhà sao? Hứa Quốc Dũng, trong lòng anh còn coi đây là nhà không? Tôi bận trong bận ngoài cả ngày, ngay cả bóng dáng anh cũng chẳng thấy. Khó khăn lắm anh mới về, còn chưa kịp ngồi ấm chỗ đã vội đi, anh…"
 
“Em còn muốn ầm ĩ tới bao giờ đây? Em có biết vì chuyện này mà anh đã mất oan rất nhiều tiền phạt không? Anh không về nhà thì làm sao? Bộ anh không cần đi tiếp khách nữa à? Không cần kiếm nữa hay sao?” 
 
Thẩm Phương im bặt, nghẹn một hơi trong ngực, muốn nuốt cũng không trôi, mà nhả cũng không được.
 
Hứa Quốc Dũng liếc nhìn bà ta đầy chán ghét, nhưng khi nhìn sang tôi, ánh mắt lại dịu dàng như gió xuân.
 
"Niệm Niệm, ở nhà phải học hành cho tốt, nhớ nghe lời mẹ. Muốn gì thì cứ nói với ba, ba sẽ mua cho con."
 
"Đúng rồi, Tư Tư đâu? Sao lâu vậy rồi mà không thấy nó? Thẩm Phương, có phải em lại đánh mắng con bé không? Em làm mẹ kiểu gì vậy, con nào cũng là con, sao em lại thiên vị đến mức này hả?"
 
Không nhắc đến cái tên này thì thôi, vừa nghe thấy, Thẩm Phương liền suýt nữa thì ngất đi.
 
Tôi chậm rãi mở miệng.
 
"Hứa Tư Tư bị con đuổi đi rồi."
 
Thẩm Phương và Hứa Quốc Dũng đồng loạt nhìn về phía tôi, không khí bỗng chốc tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
 
"Niệm Niệm, con nói gì vậy? Cái gì mà Tư Tư bị con đuổi đi?"
 
"Có phải con nhỏ đó lại bắt nạt con không? Đúng là trời tru đất diệt, gia môn bất hạnh mà!"
 
Tôi giữ nguyên vẻ mặt bình thản, giọng nói không chút gợn sóng.
 
"Hứa Tư Tư làm ảnh hưởng đến việc học của con, khiến con không thể tập trung được. Vậy nên con đã yêu cầu chị ta trước khi kì thi đại học kết thúc thì không được về nhà."
 
"Chuyện này..."
 
Hứa Quốc Dũng bày ra vẻ mặt đầy trách móc và không đồng tình.
 
"Niệm Niệm, dù sao thì Tư Tư cũng là chị con. Tuy rằng tính khí nó bướng bỉnh khó dạy, nhưng con cũng không thể đuổi con bé ra ngoài như vậy, như thế là không đúng rồi."
 
"Anh đang nói linh tinh cái gì đó? Anh có biết bây giờ Hứa Tư Tư đã trở thành cái dạng gì rồi không? Anh nhìn tóc của Niệm Niệm đi, đều là do nó cắt đấy! Nó còn báo cảnh sát bắt tôi nữa! Đuổi nó đi là đúng, tôi sớm đã muốn đuổi nó đi rồi!"
 
"Cô có còn ra dáng một người mẹ không? Nhà cửa không ngày nào yên ổn, tất cả đều do cô gây ra đấy!"
 
"Vậy còn anh, anh có ra dáng một người cha không?"
 
“Tôi không muốn tiếp tục nói chuyện với người cãi cùn như cô!” 
 
Thế là hai người bọn họ lại cãi nhau ầm ĩ. 
 
Tôi đứng dậy, cắt ngang cuộc tranh chấp. 
 
“Theo như con thấy, điều quan trọng nhất lúc này là kỳ thi đại học. Để con có thể thi được kết quả tốt nhất, mọi người nhượng bộ với thỏa hiệp một chút thì đã sao? Hứa Tư Tư cũng là người trong nhà, hy sinh một chút thì có gì to tát đâu?” 
 
Mắt Thẩm Phương sáng lên, liên tục gật đầu đồng ý. 
 
Nhưng Hứa Quốc Dũng lại do dự, trong mặt đầy vẻ miễn cưỡng. 
 
“Thôi vậy, tùy các người, tôi không quản nữa.” 
 
“Ba à, ba là trụ cột trong nhà mà, sao có thể không quan tâm chứ? Đúng lúc con cũng có một chuyện muốn nhờ ba giúp, có thể cho con năm vạn tệ không?” 
 
Hứa Quốc Dũng trợn tròn mắt.
 
"Niệm Niệm, con cần năm vạn tệ làm gì?"
 
"Đây là tiền sinh hoạt, học phí và chi phí chỗ ở của Hứa Tư Tư trong một năm tới. Con đã hứa với chị ta rồi, đổi lại thì Hứa Tư Tư sẽ không nói lung tung, đảm bảo với người ngoài là chị ta tự nguyện dọn đi.” 
 
Năm vạn tệ không phải một số tiền lớn, nhưng đã đủ để Hứa Niệm sống dư dả trong một năm tới, thậm chí còn có thể hỗ trợ cho những năm đại học sau này. 
 
Nhưng mà năm vạn tệ cũng không phải một số tiền nhỏ, Hứa Quốc Dũng có thể dễ dàng bỏ ra nó để mua túi xách cho người khác, nhưng nếu là bảo ông ta chi cho cả nhà, thì Hứa Quốc Dũng nhất định không cam lòng. 
 
"Đều là người trong nhà, sao lại nói đến tiền chứ? Con bé Tư Tư đúng là quá đáng mà!"
 
Đến Thẩm Phương cũng cảm thấy số tiền này quá nhiều.
 
"Dựa vào cái gì mà phải cho nó? Nó muốn bao nhiêu thì được bấy nhiêu à? Đúng là quá đáng!"
 
Tôi không lên tiếng, để mặc bọn họ trút giận.
 
Mãi đến khi cuộc tranh cãi sắp lắng xuống, tôi mới thản nhiên nói:
 
“Đợi đến khi con đạt thủ khoa kỳ thi đại học, chắc chắn sẽ có phóng viên đến phỏng vấn. Mong rằng khi đó sẽ không có bất kỳ lời đồn đại nào xuất hiện."
 
Căn phòng rơi vào im lặng.
 
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo