18.
Năm vạn tệ này, Hứa Quốc Dũng chi ra mà lòng đầy miễn cưỡng, còn Thẩm Phương thì đau đớn như thể bị cắt đi một miếng thịt.
Khi tôi mang tiền đến cho Hứa Niệm, nó đang đội tóc giả, mặc quần áo của tôi và đứng sau quầy hàng.
Chu Từ cũng ở ngay bên cạnh, chậm rãi thao tác trên máy pha cà phê, làm xong một bước lại liếc nhìn nó một cái.
Đợi đến khi Hứa Niệm ngoan ngoãn gật đầu, khóe môi hắn cũng cong lên, nở một nụ cười đầy mãn nguyện.
Tôi khựng lại, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đấy một hồi lâu, sau đó không hề do dự mà xoay người rời đi.
Chu Từ đuổi theo tôi đến tận đến trạm xe buýt.
"Hứa Tư Tư!"
Hắn thở hổn hển.
"Ngay từ cái nhìn đầu tiên thì tôi đã biết đó không phải cô rồi."
“Có phải chuyện Hứa Niệm tự s** có liên quan đến ba mẹ các người không?”
“Đây là cách mà cô nghĩ ra à? Thay thế Hứa Niệm?”
“Hứa Tư Tư, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
“Chu Từ!” Tôi giống như kiếp trước, giúp hắn chỉnh lại mái tóc rối vì chạy vội.
Chu Từ sững người, trong mắt trào dâng những cảm xúc mà tôi không thể hiểu được.
"Hứa Tư Tư, đừng làm bậy."
Tôi khẽ cười: "Sợ tôi tự s** à? Anh nghĩ tôi là kiểu người sẽ làm chuyện ngu ngốc đó sao?"
Chu Từ lắc đầu.
"Cô sẽ không."
“Nếu như thật sự tự s**, thì chắc chắn cô cũng sẽ kéo theo một người chôn cùng.”
…Tôi nên nói gì đây nhỉ? Chu Từ cũng khá hiểu tôi đấy chứ.
"Vậy nên, đừng xen vào chuyện của tôi."
"Nếu thật sự muốn giúp, thì cứ làm như hôm nay, giúp đỡ Hứa Niệm là đủ rồi."
“Chu Từ, anh không thể trở thành cứu tinh của bất kỳ ai đâu. Người duy nhất có thể cứu Hứa Niệm, chỉ có chính bản thân nó mà thôi.”
Khi tôi về đến nhà, Thẩm Phương đã nấu xong bữa tối.
Vẫn là những món lặp đi lặp lại: bò hầm, trứng xào, rau xanh, cơm trắng, và một ly sữa.
“Niệm Niệm, nhân lúc sữa còn nóng thì mau uống đi.”
Tôi cầm ly sữa lên, đổ thẳng vào bồn rửa ngay trước mặt Thẩm Phương.
"Hứa Niệm, con làm gì vậy?"
"Từ giờ con sẽ không uống sữa nữa."
“Tại sao? Con có biết sữa này là để bổ sung dinh dưỡng cho con không? Mẹ còn chưa từng uống lấy một ngụm, lúc nào cũng nhường cho con, sao con có thể đổ đi chứ?”
“Mẹ không biết con không thể uống được sữa à?”
Câu này, tôi cũng từng hỏi qua Hứa Niệm.
Nó im lặng rất lâu, sau đó mới khẽ gật đầu và nói rằng nó biết.
Hồi nhỏ, Hứa Niệm không thường xuyên uống sữa, chỉ thỉnh thoảng Thẩm Phương mới đưa cho nó một ly. Đến khi Hứa Niệm đau bụng dữ dội, nôn thốc nôn tháo thì bà ta liền hốt hoảng gọi cho Hứa Quốc Dũng.
Nói rằng nó bị ốm, bảo ông ta nhanh chóng về nhà.
Nếu như Hứa Niệm không uống, Thẩm Phương sẽ nhìn chằm chằm nó mà hỏi: "Con không muốn ba về thăm con sao?”
Sắc mặt Thẩm Phương lúc này có chút khó coi.
“Làm gì có chuyện không uống được sữa chứ? Bọn họ vì muốn kiếm tiền nên mới lừa con mua mấy loại thực phẩm chức năng thôi.”
“Mẹ mới là người thực sự vì con.”
“Con xem, con đã uống bao nhiêu năm nay rồi, có sao đâu chứ?”
“Lẽ nào mẹ lại hại con à?”
Tôi lùi lại một bước, nhìn bà ta với ánh mắt đầy thất vọng.
“Con vẫn luôn cố gắng học hành chăm chỉ, không dám đòi hỏi gì ở mẹ, chỉ mong mẹ có thể làm tốt vai trò hậu phương, chăm lo và cân bằng dinh dưỡng cho từng bữa ăn thôi. Chỉ một việc đơn giản như vậy mà mẹ cũng không làm được sao?”
"Thôi bỏ đi, con nghĩ vẫn nên đề nghị ba thuê cho con một người giúp việc thì hơn."
Thẩm Phương tròn mắt không thể tin nổi.
"Mẹ vất vả như vậy là vì ai chứ? Thế mà con còn muốn thuê bảo mẫu?”
“Hứa Niệm, con có còn lương tâm không?”
Tôi ra vẻ khó hiểu.
"Nhưng mẹ thực sự làm không tốt mà, lẽ nào con còn không được phép nêu ý kiến hay sao?”
“Mẹ à, sai thì phải nhận, phải biết sai thì mới có thể sửa chữa được chứ.”
Khi bà ta mất hết lý trí giơ tay định tát tôi, tôi liền đưa chân khẽ ngáng một cái.
Thẩm Phương liền ngã ngồi dưới đất.
Vẻ mặt không biểu cảm nhìn bà ta từ trên cao xuống:
“Mẹ à, mẹ thế này, trông giống một mụ đàn bà chanh chua lắm đấy!”
19.
Ba giờ sáng, tôi bị tiếng chuông báo thức làm cho tỉnh giấc.
Từ trong bếp, tôi cầm theo một con da.o rồi lặng lẽ bước vào phòng ngủ của Thẩm Phương.
Tối qua, sau khi bị tôi làm cho tức đến mức mặt mày tím tái thì bà ta đã chui vào phòng, không thèm ra ngoài, ngay cả bữa tối cũng bỏ qua.