Ta đổi tên, sống trong một ngôi làng nhỏ, cuộc sống an nhàn vui vẻ.
Thẩm Nguyệt Chi thường xuyên đến thăm ta.
Trên con đường làm quan, y càng ngày càng thăng tiến, trong triều cũng có nhiều bất đồng với Triệu Huyên.
Bởi vì chuyện Lỗ Bắc chiến loạn, y thẳng thắn mạo phạm thánh ý, bị giam xuống ngục.
“Ngươi an tâm, ta sẽ cứu ngươi ra ngoài.”
Ta định đi thăm hỏi nhiều nơi để cứu y, Thẩm Nguyệt Chi bỗng dưng cầm lấy tay của ta, lắc đầu: "Hắn biết ngươi chưa ch.et!"
Xác khô trong Đông cung, là Triệu Huyên sắp xếp.
Thẩm Nguyệt Chi vào ngục, cũng là hắn cố ý, mục đích là muốn ta đi gặp hắn.
"Người tuyệt đối không thể ra mặt, nếu làm vậy người sẽ vĩnh viễn không trốn khỏi được thâm cung!"
Thẩm Nguyệt Chi rưng rưng: "Hi Hòa, vì mình mà sống một lần đi.”
Ta mang rượu đến nhét cho y, cười nói:
"Uống hết rồi, ta sẽ trở lại.”
Ta đi gặp Triệu Huyên.
Hắn quả thật đã sớm đoán trước, chờ ta vừa vào cung liền chờ đợi, sai cung nhân tiếp ứng.
Sáng sớm dưới tàng cây lê, ta đứng một mình, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
Thái giám đang ồn ào: "Hoàng thượng, ngài đi chậm một chút!”
Ta xoay người lại nhìn, thấy tia nắng ban mai chiếu xuống hành lang gấp khúc quanh co.
Triệu Huyên mặc bộ triều phục vàng kim sáng rạng rỡ, không để ý đến thái giám cung nhân phía sau, chạy về phía ta.
“Hi Hòa.”
Một tiếng gọi khó nén, hắn ôm ta gắt gao trong lòng.
10.
Lâu rồi không gặp, Triệu Huyên vẫn tao nhã như trước, chỉ là uy áp trên người càng thịnh hơn so với trước kia.
Hắn run rẩy xoa má trái bị phỏng của ta, hốc mắt đỏ ửng nghẹn ngào: "Đau lắm phải không?”
Ta lắc đầu: "Đã quen rồi.”
Triệu Huyên dắt ta đi vào trong tầm cung, nói với ta hắn đã chuẩn bị rất nhiều thứ ngày xưa ta thích ăn, thích dùng.
Hắn nói đến mức trên mặt đều tràn ngập ý cười, giống như một đứa trẻ, cao hứng bừng bừng.
Ta nói: "Những thứ đó, ta đã không còn thích nữa rồi.”
Thứ không thích…
Triệu Huyên nhìn chằm chằm vào ta hỏi: "Bao gồm cả hoàng huynh sao?”
Ta quỳ xuống với hắn, cúi đầu thật sâu, "Năm đó nhờ có Thẩm Nguyệt Chi cứu giúp, thảo dân mới có thể còn sống tạm bợ ở hậu thế. Mặc dù ngôn ngữ của hắn bén nhọn nhưng cương trực công chính, tuyệt không có ý xấu. Thỉnh Hoàng thượng nhẹ nhàng với hắn một chút.”
Triệu Huyên hỏi: "Muội hận ta?”
Tuyệt đối không có.
Ta phủ nhận dứt khoát, "Hôm nay thảo dân vì sao vào cung, Hoàng thượng tất nhiên rõ ràng.”
Triệu Huyên thay đổi sắc mặt, giọng nói vẫn như năm đó, "Vậy trẫm có thể nhận được cái gì?
Cuối cùng cũng tới rồi.
Ta hít một hơi thật sâu đứng dậy, không biết liêm sỉ cởi áo cởi thắt lưng trước mặt hắn.
Triệu Huyên nhìn thấy vết thương trên người ta, ánh mắt chợt dừng lại.
Ta nói: "Nếu hoàng thượng không chê, dân nữ tùy ngài sắp xếp.”
Triệu Huyên nắm chặt tiến lên đè ta xuống chăn, đầu ngón tay ấm áp của hắn xoa nhẹ trên vết sẹo của ta, tiếp theo hắn đắp chăn lại thay ta.
Hắn cười khổ: "Hoàng huynh cũng không đến mức ham mê sắc đẹp như vậy, ta không cần muội vì người khác hiến thân, ta muốn muội cam tâm tình nguyện. Ở lại trong cung đi, trẫm sẽ tha thứ cho hắn.”
Triệu Huyên trước khi rời đi đã để lại những lời này.
Như hắn hứa hẹn, Thẩm Nguyệt Chi đã được đặc xá nhưng bị giáng chức, chuyển giao xuống phía Nam, ta nhận được ân điển đi đưa tiễn y, ở bến tàu Thẩm Nguyệt Chi đưa một túi gấm cho ta, "Hi Hòa, tạm biệt.”
Chờ thuyền đi xa, ta mở túi gấm ra.
Bên trong là một cái khuyên tai.
Trên đó, đậu đỏ tươi đẹp, chính là cái năm đó ta đánh rơi ở lễ Thượng Nguyên.
Ta đưa mắt nhìn thuyền càng lúc càng xa, cung nữ phía sau dặn dò ta, "Nương nương, nên trở về rồi.”
Đúng vậy.
Triệu Huyên giữ ta lại trong cung, phong phi.
Hắn cho phép ta ở trong tẩm điện của hắn, ăn mặc đều tốt nhất.
Ngoại trừ lúc phê duyệt tấu chương, triệu kiến đại thần nghị sự, những lúc khác hắn đều đi cùng ta.