Buổi tối, Chu ma ma hấp hối bị ném ở cửa cung của ta.
Lưỡi của bà đã biến mất.
Trước khi thái y chẩn trị cho bà, bà cầm lấy tay ta, trừng mắt hướng ta “ô, ô” kêu to, máu tươi chảy ròng ròng.
Ngón tay bà khô khốc, run rẩy viết một chữ trên mặt đất: "Chạy!"
Ninh phi kéo ta đến sườn điện, sắc mặt nghiêm túc nói cho ta biết: "Ngày mai con đi Ngọc Phật tự, nói là đi cầu phúc thay Hoàng thượng, ta sẽ sắp xếp một biến cố lớn, đến lúc đó con giả ch.et thoát thân đừng bao giờ trở về nữa.
“Vậy còn mọi người thì sao!”
Người sau lưng bắt Chu ma ma hẳn là muốn dùng nghiêm hình tra tấn bà nên bà mới lựa chọn cắn đứt lưỡi mình.
Ninh phi luôn dịu dàng hiền lành, giờ phút này lại mắt sáng như đuốc: "Chỉ sợ, Cửu hoàng tử bên kia bắt đầu hành động.”
Ta lùi lại nửa bước, trong lòng khó chịu.
Triệu Huyên quả thật, sẽ không bỏ qua cho ta.
Ninh phi lôi kéo tay của ta, nhiều lần nhắc nhở: "Chỉ cần thân phận của con không bị vạch trần, ta cùng Chu ma ma đều sẽ không xảy ra chuyện, hiểu chưa?"
Ta run rẩy, được bà ôm vào lòng.
Ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa của thái giám, người tới nói: "Thái tử, Hoàng
thượng truyền ngài lập tức đến Càn Thanh cung.”
Ta hỏi: "Có thể nói là vì chuyện gì không?
Thái giám đáp: "Không biết, nhưng người của Cửu hoàng tử đều đã ở đó.”
Ta như lâm đại địch, biết rõ không còn đường lui.
9.
Ta mặc xong y phục lập tức rời đi.
Ta trả lời trấn an tâm tình Ninh phi xong, cười nói: "Ngài ấy triệu ta không nhất định là vì chuyện này, không nên tự làm loạn trận tuyến của mình, ngài cứ đi thăm ma ma trước đã, ta rửa mặt chải đầu xong sẽ đi.”
Ninh phi gật đầu đi ra khỏi phòng.
Chỉ cần ta ch.et, mẫu phi cùng những người khác đều sẽ không bị liên lụy, đều có thể sống.
Cho nên ta đốt cung điện, lựa chọn để chính mình táng thân trong biển lửa.
Trước khi bị ngọn lửa nóng rực và khói đặc nuốt chửng đến mức ngất xỉu, ta hoảng hốt nghe được tiếng kêu thảm thiết của Ninh phi.
Nàng muốn xông vào, lại bị người khác gắt gao ngăn cản.
Từng tiếng “Hi Hòa” thống thiết như muốn khắc sâu tận xương tủy.
Lúc tỉnh lại, có người đang đút thuốc cho ta, mở mắt ra ta nhìn thấy chính là Thẩm Nguyệt Chi.
Chuyện gì xảy ra?
Ta nghi hoặc cúi đầu, phát hiện trên cánh tay và chân quấn băng gạc dày nặng.
Mặt cũng vậy.
Thẩm Nguyệt Chi nói: "Trong cung có lời đồn, nói Thái tử không phải huyết mạch hoàng thất, mà là nữ tử.
Hắn nghĩ, Thập Nhị hoàng tử hẳn là người đêm đó cứu hắn. Vì thế vội vã chạy tới, phát hiện Đông cung bị cháy, hắn mới liều ch.et cứu ta.
Lúc này ta mới phát hiện tay hắn cũng bị bỏng.
Thẩm Nguyệt Chi nhìn mặt ta, áy náy nói: "Là ta đi chậm một bước, mặt trái của người..."
“Chỉ cần sống sót là được rồi.”
Ta lảo đảo xuống giường, mời hắn dẫn ta đi xa xa xem tình huống hiện tại của Đông cung.
Ta dự đoán được rất nhiều khả năng, lại không nghĩ tới Triệu Huyên cũng ở đây.
Hắn một thân cháy đen chật vật quỳ gối trước cung điện bị thiêu hủy, một cánh tay còn đang không ngừng đổ máu.
Thái giám đỡ không nổi hắn, giằng co bất động như tượng gỗ.
Thẳng đến khi mấy hộ vệ đỡ hắn lên, Triệu Huyên bỗng dưng phun ra một ngụm máu, rồi ngất đi.
Đêm đó, một xác ch.et cháy được mang ra khỏi cung điện bị thiêu rụi.
Thi thể giống ta y như đúc.
Trải qua khám nghiệm tử thi, là một nam tử.
Từ đó, tin đồn thái tử là nữ nhân tự động sụp đổ, Chu ma ma cùng Ninh phi cũng bình an vô sự.
Ta ch.et rồi, người được lợi chính là Triệu Huyên.
Hoàng đế vốn bệnh tình nguy kịch, lại vì ta ch.et oan mà tức ch.et bất đắc dĩ.
Triệu Huyên dưới sự nâng đỡ của Đức phi, đăng vị xưng đế.
Trên phố đồn đãi, nói cái ch.et của ta chắc chắn có liên quan tới hắn. Ngày đó hắn xông vào biển lửa, bất quá là khổ nhục kế làm cho người khác xem.
Nhưng cũng có người nói: Ta ch.et rồi, Triệu Huyên điên rồi.
Hắn mới đăng vị không lâu, nhưng lại không để ý ân dưỡng dục mà tru diệt toàn tộc Đức phi.
Chỉ vì hắn không phải là con ruột của Đức phi, mà là nàng mưu hại Khương Tần, chiếm con trai bà là hắn làm của riêng.
Triệu Huyên vẫn biết hắn đang nhận giặc làm cha mà sống.
Thẳng đến khi xưng đế hắn mới nâng vị cho Khương Tần, phong bà là Kính Từ Hoàng thái hậu.
Nhiều chuyện hơn nữa, ta cũng không muốn biết.