VÂN KHUYNH - Chương 8

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3VX7htDnts

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Triệu Huyên cường thế lại bá đạo, chờ ta không còn giãy dụa nữa hắn mới dịu dàng hơn.
 
Lúc hắn đè ta xuống, ta ợ tới mức cầu xin: 
 
"Đừng làm ở đây.”
 
“Ta muốn làm ở chỗ này.”
 
Hắn khàn giọng bác bỏ thỉnh cầu của ta, công thành chiếm đất.
 
Xe ngựa lăn bánh trên đường phố không bằng phẳng, ta bị xóc đến mức muốn nổi điên nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ có thể buồn bực cầu xin tha thứ.
 
Nhưng Triệu Huyên lại tham lam không ngừng.
 
Khi ta tỉnh dậy, đã nằm trên một chiếc giường mềm mại rộng rãi. Bốn phía vừa sang trọng vừa xa lạ, bên ngoài màn che là hồ nước nóng.
 
“Đây là tẩm cung có suối nước nóng.”
 
Một bàn tay từ phía sau vòng qua eo ta, trầm giọng giải thích nghi hoặc.
 
Ta hoảng sợ quay đầu, phát hiện ra Triệu Huyên.
 
“Ngươi!”
 
Ta dịch ra mép giường, cả người đau đến mức rã rời.
 
Lúc này ta mới phát hiện, không chỉ trên giường lộn xộn, mà ngay cả bên cạnh bồn tắm cũng là một đống hỗn loạn, có thể tưởng tượng được tình hình chiến đấu đêm qua kịch liệt thế nào.
 
Ta nắm chặt góc chăn giận dữ quát: "Đồ lưu manh, huynh lợi dụng lúc ta gặp nguy!”
 
Thế mà Triệu Huyên không tức giận, hắn thỏa mãn ngồi dậy nghiêng đầu nhìn ta, 
 
"Rõ ràng Thập Nhị của chúng ta mới là con sói cho ăn bao nhiêu cũng không đủ no.”
 
Từng mảnh vụn kí ức tràn vào đầu, trên mặt ta nhất thời nóng bừng, đỏ ửng như cà chua chín mọng.
 
Ta đang không biết nên phản bác như thế nào, ngoài phòng truyền đến tiếng thái giám lo lắng bẩm báo: "Điện hạ, trong cung cấp báo, bệnh tình của hoàng thượng trở nên nguy kịch rồi!”
 
8.
 
Lúc ta cùng Triệu Huyên về đến hoàng cung, văn võ bá quan đã quỳ xuống trước cửa Càn Thanh cung.
 
Lão thừa tướng dập đầu hô to: "Xin Hoàng thượng sớm lập thái tử!"
 
Chúng quan viên đồng thanh lặp lại những lời này.
 
Đức phi nhìn thấy ta cùng Triệu Huyên đứng cùng một chỗ thì nhíu mày. Nàng vốn định đi tới chỗ chúng ta, nhưng đúng lúc này đại thái giám cầm theo thánh chỉ đi ra.
 
Ta và mọi người đồng loạt quỳ xuống đất, lỗ tai ta cứ vang tiếng ong ong, chỉ có thể nghe được một câu cuối cùng: 
 
"Thập nhị hoàng tử tính tình hiền hòa, khí chất bất phàm, nay trẫm sắc phong ngươi thành hoàng thái tử.”
 
Sự căng thẳng trong lòng ta như chợt đứt lìa.
 
Ta khiếp sợ ngẩng đầu, lại ngước mắt nhìn Triệu Huyên.
 
Thấy hắn vẫn duy trì tư thế quỳ, vẫn hành lễ như cũ, nghiêm túc chờ đại thái giám giục ta tiếp chỉ, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nham hiểm như đao hướng về phía ta.
 
Trong lòng ta hoảng hốt, không dám nhìn hắn nữa.
 
Theo tổ chế, ta chuyển đến Đông cung vào đêm đó, Chu ma ma đã mất tích.
 
Nàng không giống Bạch Chỉ, chắc chắn sẽ không phản bội ta, cho nên sự mất tích của nàng làm cho ta lo lắng và hoảng hốt.
 
Ninh phi cũng lần đầu tiên bắt đầu mất bình tĩnh, "Lập tức đi tìm, đào ba thước cũng phải tìm ra!”
 
Nơi có thể tìm chúng ta đều đã tìm, cuối cùng ta chỉ có thể đi gặp Triệu Huyên.
 
Hắn lạnh lùng nói: "Nô tài của ngươi không thấy đâu, chạy tới chỗ ta làm cái gì?”
 
“Chu ma ma là người thân rất quan trọng của ta, ngươi trả nàng lại cho ta đi.”
 
Ta kéo ống tay áo hắn, cố gắng cầu xin để hắn đáp ứng.
 
Triệu Huyên chán ghét phất ống tay áo, quát: "Cút ra ngoài!”
 
Ta biết hắn đang tức giận vì điều gì.
 
Tranh hoàng vị thất bại, trong lòng hắn rất phẫn nộ.
 
Hơn nữa vị trí này còn rơi vào người một kẻ bất lực, hoặc có thể hắn cảm thấy hành động của ta mấy ngày nay, đều là đang tính kế hắn.
 
Nhưng Chu ma ma, ta nhất định phải tìm được.
 
Ta nắm chặt tay, quát: "Triệu Huyên, cô ra lệnh cho ngươi, giao Chu ma ma ra đây!
 
Triệu Huyên giật mình, vẻ mặt đùa cợt nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, nở nụ cười: 
 
"Chạy tới chỗ ta bày ra phong thái của một Thái tử, tiếng “cô” hô cũng thuận miệng nhỉ!”
 
Không đợi ta phòng bị, hắn đỏ mắt bóp mặt ta, hung tợn phỉ nhổ: "Thái tử nhà ai mà lại có thân thể nữ nhân, thái tử nhà ai lại có thể bị hoàng huynh tùy ý khinh nhờn!"
 
Ta hoảng sợ đờ người trước những lời nói của hắn, sau đó tát hắn một cái đau điếng.
 
Triệu Huyên nghiêng mặt, trên mặt còn hẳn rõ vết bàn tay ta.
 
Hắn cắn răng nói: "Thái tử nếu không đi, đừng trách ta ra tay không lưu tình.”
 
Ta xoay người bước đi, vừa bước ra khỏi cửa phòng liền truyền đến tiếng đập vỡ chén trà.
 
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo