Triệu Huyên cũng xem nội dung bên trong, trào phúng nói:
“Nói vậy nhà hắn cũng chỉ có cơm rau dưa, không có gì ngon để ăn.”
Ta chỉ dám ở trong lòng mắng chửi mấy lời xấu tính này của hắn, thật là chua xót.
Vì muốn thuận lợi xuất cung, ta giả dạng thành một cung nữ chuồn ra ngoài.
Không đợi ta thưởng thức hết sự náo nhiệt của kinh đô, ta đã bị đám lưu manh từ đâu thình lình xuất hiện bịt miệng ta lại, hung tợn kéo ta vào trong ngõ nhỏ.
Vốn tưởng rằng như vậy đã là xui xẻo lắm rồi, ta lại phát hiện cuối ngõ ấy có một chiếc xe ngựa sang trọng đang dừng lại.
Triệu Huyên đẩy cửa xe ra, vẫy tay với ta:
"Thập Nhị, đây là hậu quả khi đệ ra ngoài mà không mang theo hộ vệ đó, lần sau nhớ cẩn thận hơn.”
Ta được đưa lên xe ngựa, theo hắn đi đến khu phố phía Nam náo nhiệt phồn hoa nhất.
Triệu Huyên nói: "Hiếm khi chúng ta được ra ngoài, tối nay đệ dành thời gian cùng hoàng huynh đi dạo một chút đi.”
Ta còn phải đến nhà họ Thẩm dự tiệc.
“Không cần đâu, hoàng huynh.”
Triệu Huyên cười híp mắt nói: "Hoàng huynh đã phái người đi truyền lời, nói với y rằng đệ đang bệnh nặng, không tiện đến gặp.”
Không biết có phải là ảo giác của ta hay không, nhưng ta cảm giác thái độ của Triệu Huyên rất khác so với những lần ta gặp hắn lúc trước.
Đa số thời gian hắn đều đến khiêu khích ta, muốn cùng ta thi đấu cái gì đó.
Dạo gần đây hắn vẫn chăm chỉ đến tìm ta như vậy, nhưng mục đích dường như đã thay đổi.
Thấy ta cúi đầu nhìn mũi giày không dám nói lời nào, giọng của Triệu Huyên có chút uể oải, "Không muốn đi thì chúng ta hồi cung đi.”
“Không được!”
Tuy rằng lần này ta ra ngoài là vì có hẹn với Thẩm Nguyệt Chi, nhưng động lực lớn nhất để ta chịu ra ngoài là được dạo chơi thoả thích.
Ta không thích hoàng cung, vừa nhiều quy củ nặng nề khiến người ta phiền muộn, vừa toàn những kẻ sống toan tính mưu mô.
Mỗi ngày ngẩng đầu chỉ có thể nhìn thấy bầu trời bị bó buộc chốn cung cấm, không thể nhìn thấy núi cao biển rộng, càng không thể nhìn ngắm thế gian muôn hình vạn trạng.
Suốt ngày phải giả vờ sống thành một người khác, không có chút tự do nào.
Thế nên, vì để được nán lại lâu thêm một chút, ta kéo Triệu Huyên đi dạo trên đường thật lâu.
Chúng ta đi thả đèn lồng, xem xiếc.
Rồi cùng đi uống rượu ấm ở tửu lâu.
Vì quá vui vẻ nên ta uống nhiều một chút, chợt ta ngước nhìn Triệu Huyên ngồi ở đối diện qua làn khói mờ ảo.
Hắn rất đẹp trai, đẹp như một bức hoạ.
Có lẽ là do rượu, ta đỡ sợ hẳn, kảo đảo ngồi xuống bên cạnh hắn, ta vươn tay nâng mặt Triệu Huyên cười ngây ngô: "Cửu ca, thật ra trông huynh rất đẹp mắt.”
Triệu Huyên nhếch môi, "Tất nhiên.”
“Nhưng trong lòng huynh toàn ý đồ xấu xa, thủ đoạn vô cùng âm hiểm.”
Ta chỉ vào mặt hắn, nước mắt không tự chủ được rơi xuống, "Ta sợ, nếu ngày nào đó vô tình chọc tới huynh, ta nhất định sẽ ch.et.”
Nếu hắn làm hoàng đế, khẳng định người đầu tiên ch.et chính là ta.
Ta càng nghĩ càng sợ, đến mức bật khóc nức nở trong quán rượu, những vị khách khác không rõ nguyên do tò mò nhìn sang phía chúng ta.
Có người thậm chí còn chỉ trích Triệu Huyên bắt nạt một cô nương yếu đuối, ta lần đầu tiên nhìn thấy sự bối rối, luống cuống xuất hiện trên mặt Triệu Huyên.
Lúc hắn giơ tay lên, ta theo bản năng rụt cổ lại, Triệu Huyên giật mình, cuối cùng tay hắn rơi vào đỉnh đầu của ta, nhẹ giọng dỗ: "Ngươi đừng khóc, ta sẽ không gi*t ngươi.”
Ta cắn môi, cố nín khóc đến đỏ bừng cả khuôn mặt, ngược lại chọc cho Triệu Huyên cười.
“Đồ ngốc.”
Triệu Huyên ôm lấy ta, rời khỏi tửu lâu để lên xe ngựa trở về cùng.
Hắn giúp ta lau nước mắt trên mặt, bất đắc dĩ cười cười: “Trông mặt ngươi kìa, có khác gì một con mèo hoa lem luốc không?”
Nhưng hắn quên mất, mèo có thể cắn người.
Khi ngón tay hắn trượt lên môi ta, ta cắn tay hắn một cái.
Triệu Huyên nhíu mày: "Buông ra.”
Giống như muốn báo thù, ta cố chấp không nhả ra. Không ngờ hàm dưới bị hắn giữ chặt, đau đến nỗi ta buộc phải mở miệng.
Nhưng Triệu Huyên không lập tức buông tay, tay hắn vuốt ve khuôn mặt của ta, giống như đang miêu tả cái gì đó từng chút từng chút một.
Ta thấy ánh mắt hắn trầm xuống, trái tim không nhịn được đập nhanh hơn: "Cửu... A!"
Những lời còn lại của ta đều bị khoá lại bởi nụ hôn.