Trên đường hồi cung, ta nhìn thấy đại thái giám bên cạnh phụ hoàng dẫn theo
Thẩm Nguyệt Chi, Lý công tử từ ngự thư phòng đi ra.
Thẩm Nguyệt Chi nhìn thấy ta thì sửng sốt, thái giám bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở: "Vị này là Thập Nhị điện hạ.”
Hắn vội vàng khom lưng kính cẩn hành lễ.
Đại thái giám hiểu ta có lời muốn nói riêng với hắn bèn dẫn Lý công tử rời đi trước.
Ta vội hỏi: "Sao ngươi lại ở đây, phụ hoàng tìm ngươi vì muốn trị tội ngươi chuyện khoa khảo sao?"
“Không phải.”
Thẩm Nguyệt Chi lắc đầu: "Nhờ phúc của quý nhân, sau khi hoàng thượng biết được cảnh ngộ của thảo dân, đã xem lại bài thi rồi quyết định cho ta và Lý công tử đi thi đình.”
“Thì ra là thế, nhưng phụ hoàng sao lại thay đổi ý định?”
Lúc ta còn đang nghi hoặc, Thẩm Nguyệt Chi rụt rè muốn nói lại thôi, một lát sau hắn mới lấy hết dũng khí hỏi ta:
"Điện hạ, sao người lại biết thảo dân?"
Thiếu chút nữa ta quên mất, lần đầu gặp hắn, ta đang mặc nữ trang.
Ta cười cười, lấp liếm nói: "Vì ta từng nghe hoàng muội nhắc đến ngươi.”
“Ra là huynh muội ruột, chẳng trách hai người lại giống nhau đến vậy.”
Hai má Thẩm Nguyệt Chi đỏ bừng, hắn lấy một cái khăn thêu hình chim nhạn đưa cho ta "Thảo dân có thể xin điện hạ trả lại chiếc khăn này cho công chúa, và gửi gắm sự biết ơn của thảo dân vì ngày ấy người đã cứu giúp thảo dân.”
Khăn này là vật ta đã dùng để băng bó vết thương cho hắn vào ngày hôm đó.
Ta đang định nhận lấy, một bàn tay đột nhiên xuất hiện trước mặt ta giật lấy chiếc khăn, Triệu Huyên cười lạnh:
"Hai ngươi đều là nam nhân, hành vi tặng khăn đính ước này không ổn chút nào đâu.”
“Điện hạ hiểu lầm.”
Thẩm Nguyệt Chi cúi đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh lên tiếng giải thích. Ta đứng bên cạnh gật đầu phụ họa: "Đúng đúng đúng”
Triệu Huyên liếc hắn "Thời gian không còn sớm, trạng nguyên vẫn nên nhanh chóng trở về tiếp chỉ, đừng để thái giám truyền chỉ đi một chuyến vô ích.”
Ta và Thẩm Nguyệt Chi đều ngẩn ra.
Thẩm Nguyệt Chi vui sướng vô cùng, luôn miệng nói tạ ơn rồi nhanh chóng rời đi.
Ta có thể nhìn ra được hắn hiện tại đang rất vui vẻ đến mức đi đường lại tựa như đang bay, khác hoàn toàn so với bộ dạng suy sụp, thất vọng của hắn lúc trước.
“Xoẹt”
Chợt tiếng vải rách truyền vào tai ta, ta giật mình nhận ra Triệu Huyên đã xé nát chiếc khăn
"Cái khăn của ta!"
Ta kinh hô, Triệu Huyên lại cười: “Thập Nhị hồ đồ rồi, rõ ràng đệ là nam tử, sao lại có đồ vật nữ nhân thường mang theo được?"
Ta nghẹn họng, trợn mắt nhìn hắn.
Triệu Huyên làm như không thấy lửa giận của ta, thản nhiên đi về phía trước, tiểu thái giám đi theo bên cạnh hắn nói với ta: "Hôm nay nếu không phải có Cửu điện hạ đứng ra hòa giải, Thẩm Nguyệt Chi làm sao có cơ hội đến gặp bệ hạ.”
Ta bối rối, nhìn bóng lưng Triệu Huyên đang đi đằng trước, nhịn không được thì thầm.
“Thì ra, nếu hoàng huynh không coi ta là đối thủ, thì con người hắn cũng không tệ lắm.”
7.
Nhưng Thẩm Nguyệt Chi hiển nhiên không biết, công thần lớn nhất trong chuyện này là Triệu Huyên.
Cho nên hắn chỉ gửi thư mời đi dự tiệc cho ta và “hoàng muội” của ta.
Lúc mở thư, ta đang bị Triệu Huyên bắt đi làm túi thơm.
Ta nào biết làm mấy việc như may vá thêu thùa, nhưng Triệu Huyên rõ ràng muốn chỉnh ta, hắn chỉ vào đống vải trên bàn, ra lệnh:
"Thập Nhị, ta muốn một cái túi thơm.”
“Huynh sai người báo cho Thượng công cục ý, đa dạng kiểu dáng, huynh muốn cái gì cũng đều có.”
Ta không hiểu, chút chuyện vớ vẩn này đáng để hắn lôi ta ra khỏi giấc ngủ trưa sao?
Triệu Huyên lấy tay dí vào trán ta ”Ta muốn đệ tự tay làm cho ta."
Ta tuyệt đối không làm!
Ta đẩy chăn gối ra, nổi giận rời khỏi giường.
Triệu Huyên nheo mắt nhìn theo cái chăn bị ta kéo rơi trên mặt đất, cười híp mắt nhìn chằm chằm ta nói: "Hi Hòa, đệ đang giận dỗi với hoàng huynh sao?”
Tạ lạnh sống lưng, vội vàng nhặt chăn gối trên mặt đất lên, nhếch miệng cười làm lành "Đệ thích làm túi thơm nhất!”
Triệu Huyên nở nụ cười, "Vậy thì tốt, đệ cứ từ từ mà làm.”
Vì thế ta vất vả khổ cực, xiêu xiêu vẹo vẹo làm cho hắn một cái túi thơm, bên ngoài còn thêu thêm một con rùa. Thêu được bao nhiêu mũi, ta tự đâm chính mình bấy nhiêu lần.
Triệu Huyên nâng túi thơm lên, ngắm nghía hồi lâu, nói: "Mũi thêu không tệ. Đệ thêu tảng đá này cũng được.”
Ta không dám nói sự thật, chỉ có thể hùa theo hắn rằng đó là một tảng đá. Đúng lúc này thư của Thẩm Nguyệt Chi được đưa tới.