Trong lòng ta không vui, luôn cảm thấy khó thở căng thẳng.
Thái giám đưa chim sẻ mà Triệu Huyên thích nhất vào trong điện:
“Hoàng thượng cố ý sai nô tài đưa tới cho nương nương giải sầu.”
Ta ở trước mặt hắn, mở lồng thả nó đi.
Thái giám sợ tới mức mặt trắng bệch.
Triệu Huyên đứng ở đó lẳng lặng nhìn ta.
Giữa trưa khi ta ngủ say, có người nhẹ nhàng đẩy ta, quen thuộc lại ôn nhu gọi: "Hi Hòa, mau tỉnh lại, mặt trời quá mông rồi.”
Ta mở mắt, nhìn thấy Ninh phi cùng Chu ma ma một thân tố y đứng ở bên giường.
“Mẫu phi, ma ma!”
Ta kinh hỉ nhào vào trong lòng bọn họ, giống như một hài tử ủy khuất bật khóc lớn.
Ninh phi nói: "Ta và Chu ma ma vốn được sắp xếp ở hành cung, là hoàng thượng đưa chúng ta tới gặp ngươi.
Nàng vén tóc mai của ta, nước mắt lưng tròng nói: "Còn sống là tốt rồi, sống là tốt rồi.”
Nàng nói cho ta biết, năm đó người mang Chu ma ma đi không phải Triệu Huyên, là Đức phi.
Vì cứu Chu ma ma về, Triệu Huyên bị Đức phi trách phạt một trận, chịu hai mươi roi.
Còn nói, thân phận ta bị lộ tới chỗ tiên đế, cũng là do Đức phi.
Nàng muốn Triệu Huyên diệt trừ ta, đăng vị.
“Thi thể trong đám cháy có cùng vóc dáng với con, tuyệt đối không phải chuyện một sớm một chiều có thể tìm được.”
Ninh phi nắm tay ta, "Hắn đã tìm đường lui cho con, lại không nghĩ tới con lựa chọn tự thiêu trước. Ngày đó hắn xông vào đám cháy tìm con, toàn thân bỏng rát.”
Lúc đầu ta cũng không hoàn toàn tin, thẳng đến khi Triệu Huyên thay quần áo ta nhìn lén một cái.
Trên vai và lưng, toàn vết sẹo đầy dữ tợn.
“Hi Hòa.”
Triệu Huyên bất mãn mặc xiêm y vào, "Hoàng huynh cũng sẽ thẹn thùng, đừng nhìn lén.”
“À…”
Ta ngoan ngoãn xoay người, thình lình lại nghe thấy hắn nói: "Ngày mai lễ Thượng Nguyên, cùng ra cung chơi đi.”
Nhưng lần này chúng ta đi chơi cũng không thuận lợi, trên đường du ngoạn gặp phải thích khách lai lịch không rõ.
Hộ vệ yểm hộ chúng ta rời đi, Triệu Huyên mang theo ta trốn vào trong hẻm nhỏ, hắn nhét cho ta một con dao nhỏ: "Hi Hòa, muội ở chỗ này chờ, ta dẫn thích khách rời đi.”
“Cửu ca.”
Ta giữ chặt hắn, Triệu Huyên trấn an vỗ vỗ tay của ta, bất chấp tất cả xông ra ngoài.
Đến đầu ngõ, hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn ta cười: "Muội sẽ ở chỗ này chờ ta trở về chứ?"
Không đợi ta trả lời, Triệu Huyên đã xông ra ngoài.
Đây là cơ hội tốt nhất để rời khỏi cung.
Ta cầm chặt con dao, nghĩ đến lúc đi Triệu Huyên đưa cho ta một túi bạc, cười nói: "Tối nay, mua gì thì đều tùy theo tâm ý của Hi Hòa, muội thoải mái tiêu sài.”
Thật ra hắn đang cho ta cơ hội rời đi.
Ta hoảng hốt nghĩ đến những lời Ninh phi nói, nghĩ đến vết thương trên người Triệu Huyên.
Nghĩ đến tất cả quá khứ......
Không đáng.
Ta khép chặt áo choàng, xoay người rời đi.
Hình như ta muốn tự do hơn là hắn.
Cũng giống như…
Dù làm lại một lần nữa, ngôi vị hoàng đế đối với Triệu Huyên mà nói, cũng quan trọng hơn.
Trước khi rời đi ta trốn ở trà lâu đối diện, phát hiện những thích khách kia đều là giả.
Bọn họ đi theo phía sau Triệu Huyên, cùng hắn đứng đợi ở đầu ngõ, thật lâu thật lâu.
Lâu đến khi hoa đăng trên đường tắt, Triệu Huyên rốt cục phất tay: “Hồi cung đi.”
11.
Ta trở về ngôi làng nhỏ.
Mùa xuân thì ủ rượu, mùa đông thì nghỉ ngơi, mùa hè thì trồng dưa đem bán. Ta còn trồng thêm một vườn trà.
Mỗi năm đều có một thương gia lớn đến mua trà của ta.
Hắn không bao giờ nói lý do, cũng không nói cho ta biết hắn bán số trà ấy đi đâu.
Nhưng ta biết, người đó nhất định là Triệu Huyên.
Chúng ta biết nhau đang ở đâu và sống như thế nào, nhưng không bao giờ gặp lại nhau.
Hắn không quấy rầy sự bình an của ta, ta cũng không đi làm rối loạn tâm trí hắn.
Chúng ta cứ sống như thế qua rất nhiều năm.
Đến tận khi mặt ta toàn nếp nhăn, tóc cũng bạc dần, đến tận khi ta mắc bệnh. Lang trung nói ta nhiều nhất chỉ còn sống được hai năm.
Ngày đó, mặt trời rất đẹp.
Một chiếc xe ngựa dừng ở cửa, cấm quân hoàng tráng, uy nghiêm.
Triệu Huyên đến rồi.